Mục Cương gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, vâng.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Tôi thấy trong bản ghi báo án, anh có nói rằng, lúc đó công viên rất đông người, một bà cụ bị đẩy ngã xuống đất và kêu cứu, nên anh cúi xuống đỡ bà ấy dậy, sau đó Tuyết Nhi đã mất tích, có phải không?”
Mục Cương: “Đúng, đúng. Nếu không phải vì đỡ bà cụ đó, tôi đã không buông tay Tuyết Nhi, và nếu không buông tay con bé, nó cũng sẽ không bị mất. Mẹ của Tuyết Nhi vì chuyện này mà ngày nào cũng mắng tôi, mắng tôi là kẻ tốt bụng không đúng chỗ, không biết phân biệt nặng nhẹ, mắng tôi là đồ thần kinh, lo chuyện người lạ làm gì.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Anh còn nhớ hình dáng bà cụ đó không?”
Mục Cương gật đầu mạnh: “Nhớ chứ!”
Chúc Khang hỏi: “Đã năm năm rồi, anh thật sự vẫn còn nhớ sao?”
Mục Cương nghiến răng: “Sau khi báo cảnh sát, về đến nhà tôi càng nghĩ càng thấy không đúng. Bà cụ đó sao lại ngã ngay trước mặt tôi, còn nắm chặt ống quần tôi không chịu buông? Bà ta chắc chắn chính là đồng bọn của bọn bắt cóc! Tôi cố gắng nghĩ, cố gắng ghi nhớ, mỗi đêm đều nhớ lại một lần. Tôi muốn khắc sâu hình ảnh bà ta vào trong đầu, chỉ cần gặp lại trong đám đông, tôi có thể nhận ra ngay lập tức.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play