Giọng của Mẫn Gia Hòe vẫn rất dịu dàng: "Em chỉ nhớ hình ảnh của Gia Điệp khi sáu tuổi. Cậu ấy cao hơn em, vai rộng hơn em, đôi mắt không to nhưng rất sáng, nhìn người ta bằng ánh mắt dữ dằn. Cậu ấy dám đánh nhau với những đứa lớn hơn mình, thích được người khác gọi là “chị cả”, không thích mang giày, thường chạy chân trần từ phòng này sang phòng khác. Cậu ấy chạy rất nhanh, tiếng bước chân rất to, phản ứng rất nhanh..."
Nghe theo lời miêu tả của Mẫn Gia Hòe, trong mắt Kiều Hồng Ngọc như hiện lên hình ảnh một cô bé thôn quê nhỏ nhắn nhưng cứng cỏi, giống như một trái ớt nhỏ. Nếu như không bỏ rơi cô ta, thì cô ta sẽ luôn theo sau Kiều Hồng Ngọc, chạy nhảy trên cánh đồng, chống tay lên hông cãi nhau với người khác, khi Kiều Hồng Ngọc buồn, cô ta sẽ vụng về dùng đôi tay nhỏ xíu lau nước mắt cho bà ấy rồi lớn tiếng nói: Chị, đừng sợ, em giúp chị!
Nước mắt lăn dài trên má, nhưng trong đôi mắt Kiều Hồng Ngọc lại ánh lên niềm vui, bà ấy liên tục gật đầu.
[Đúng vậy, đúng vậy, em gái của mình chắc chắn phải như vậy.]
[Em ấy sẽ dũng cảm hơn mình, gan dạ hơn mình.]
[Thì ra, đây chính là em gái của mình, không những đã lớn khôn, mà còn sống khỏe mạnh đầy sức sống như thế.]
Trong lúc Mẫn Gia Hòe kể chuyện, tay của Quý Chiêu cũng không rảnh rỗi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play