[Chỉ là bệnh dạ dày của mình, không thể bị đói, không thể ăn đồ cứng và cũng không thể ăn cay. Nếu như bọn họ làm việc cả đêm, thế thì mình thật sự không thể theo họ rồi.]
Nghe được tiếng lòng của Lý Thương Minh, Triệu Hướng Vãn mỉm cười nói: “Cảnh sát Lý, chúng tôi mời anh ăn tối chung nhé? Trên đường tới đây chúng tôi có nhìn thấy có một quán ăn nằm trên con đường cạnh đồn cảnh sát này, tên nghe cũng khá thú vị, bán món cháo trắng ăn kèm với một vài món ăn mặn tự chọn, không biết anh có chịu nể mặt chúng tôi không nhỉ?”
Lý Thương Minh nghe thấy cô cảnh sát từ sở cảnh sát thành phố này nói chuyện mang theo khẩu âm của người huyện La, thái độ ôn hoà, thoải mái, trong lòng anh ấy cũng sinh ra ấn tượng tốt: “Được chứ, vậy thì chúng ta đi thôi. Ăn no trước, có thực mới vực được đạo mà không phải sao?” Anh ấy cũng không hỏi vì sao tối nay bản thân phải làm thêm giờ trong khi việc này có thể để sang ngày hôm sau. Dù sao chủ nhiệm Phan đã giao phó, phải hết sức phối hợp.
Sau khi dùng bữa xong xuôi, quan hệ giữa bọn họ được kéo gần hơn rất nhiều.
Lý Thương Minh nói: “Mọi người chọn quán tốt thật, tôi có bệnh viêm dạ dày, chỉ có thể ăn mấy món mềm thôi. Nói thật, nếu không phải cảnh sát Triệu đề xuất ăn ở quán này, tôi thật sự sẽ không đi ăn tối cùng mọi người đâu.”
Chúc Khang lại múc cho anh ấy thêm một chén cháo nhỏ: “Cảnh sát Lý, bình thường đồn cảnh sát các anh có tăng ca nhiều không?”
Lý Thương Minh thở dài một cái: “Nhiều chứ, vừa đến là đã phải tăng ca rồi đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play