Phùng Kiêm Liệt từ từ ngồi thẳng dậy, lau nước mắt, giọng mũi còn nghèn nghẹn: “May mắn sao?”
Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Đúng vậy, hung thủ cao to, sức khỏe rất mạnh, cực kỳ hung hãn, có thể hắn ta còn cầm hung khí. Nếu lúc đó chú gọi hắn ta lại hỏi kỹ, có lẽ chú đã bị hắn ta giết chết rồi. Vì vậy… chú không làm hắn ta hoảng sợ, may mắn giữ được mạng sống.”
Phùng Kiêm Liệt rùng mình, ngơ ngác nhìn Triệu Hướng Vãn, càng nghĩ càng thấy sợ.
[Khi đó hắn ta nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt đầy sát khí, làm mình sợ muốn chết. Mình không cao bằng hắn ta, thân hình cũng không to như hắn ta, nên mình nhụt chí. Đúng, mình ích kỷ, nhưng nếu sự ích kỷ đó có thể giữ mạng thì họ mắng cứ mắng đi.]
Triệu Hướng Vãn thấy anh ta đã được lời nói của mình an ủi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Quý Chiêu bắt đầu.
Quý Chiêu cúi đầu, từ từ xắn tay áo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT