Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nhìn ông ta.
Giỏi dùng bạo lực ngôn từ à? Vậy thì tôi sẽ để ông nếm thử cảm giác bị bạo lực ngôn từ!
"Giả chó hoang, Địch Hân Liên không thèm để mắt đến ông, ông ghi hận cô ấy, phải không? Đêm hôm đó yên tĩnh, ông cãi nhau với cô ấy trong phòng, chị Ba ông muốn can ngăn nhưng lại không dám. Từ nhỏ đến lớn, ông luôn có địa vị cao trong gia đình, chị Ba ông cũng không dám nói gì. Rồi sao nữa? Rồi chuyện gì đã xảy ra?"
"Nhà cấp bốn gần ga tàu, là căn nhà gạch ngói xây từ những năm sáu mươi, ánh đèn vàng vọt, phải không? Bên cạnh đầu giường có một chiếc tủ nhỏ, trên đó có một cái đèn bàn, phải không?"
Vừa nghe đến hai chữ đèn bàn thì lông mày của Giả Thận Độc bắt đầu giật giật. Ngay lập tức, những thành viên khác trong đội trọng án nhận ra có điều không ổn! Ông ta đang sợ hãi! Tại sao ông ta lại sợ? Chẳng lẽ cái đèn bàn là chứng cứ quan trọng? Là hung khí giết người?
Giọng của Triệu Hướng Vãn đột nhiên cao lên: "Địch Hân Liên đã chửi mắng ông thế nào? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga? Ồ không, Địch Hân Liên là người có học, không thể nói lời cay độc như thế, chắc hẳn cô ấy đã nói một cách kín đáo hơn phải không? Chẳng hạn như ông là thầy giáo, tôi là học trò, tôi chỉ tôn trọng ông chứ không hề có tình cảm; hoặc nói rằng ông không phải là mẫu người lý tưởng của cô ấy, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với ông..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play