Thi Khải Yến đáp: "Tất nhiên."
[Mười hai tuổi, tôi đã học lớp bảy, nhớ rõ mọi chuyện.]
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Cảnh sát nói do trầm cảm dẫn đến tự sát, cô tin không?"
Thi Khải Yến mím môi, không nói gì.
[Tôi đã đến bệnh viện hỏi về kiến thức liên quan đến bệnh trầm cảm, rất phù hợp với tình trạng của cha tôi. Tôi nghi ngờ rằng mình cũng có di truyền bệnh này. Căn bệnh này không thể chữa trị, rất đáng sợ. Tôi không cảm thấy có chuyện gì đáng để tôi cười hả hê, cũng không tìm thấy bộ phim, chương trình hay cuốn sách nào khiến tôi cảm động mà rơi nước mắt. Tôi giống như một con người trống rỗng, nhìn người khác khóc cười, mà bản thân lại chẳng có cảm xúc gì. Nhảy lầu ư? Tôi thấy đó là một sự giải thoát. Giống như một chú chim bay qua bầu trời, trời đất trong khoảnh khắc này mở rộng vòng tay chào đón tôi, thật tuyệt vời.]
Nội tâm của Thi Khải Yến thích nói nhiều hơn vẻ bề ngoài của cô ấy.
Những gì cô ấy nói đều phù hợp với triệu chứng của bệnh trầm cảm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play