Gương mặt Quý Chiêu trắng nõn tựa như một viên ngọc, đôi mắt sáng như sao, mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, thoải mái, quần kaki, đi một đôi giày thể thao màu trắng, mí mắt cong cong, trên miệng đang nở một nụ cười vui vẻ. Các khớp xương trên bàn tay hiện lên rõ ràng, ngón tay thon dài, bàn tay của Triệu Hướng Vãn nằm gọn trong lòng bàn tay anh, trông vừa mềm mại vừa thân mật. Chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra sự ăn ý giữa hai người họ, giữa họ toát ra một cảm giác thân thiết mà những người bên cạnh không cách nào xen vào được.
Lúc này, trong lòng Mai Thanh Khê đã cuồn cuộn dậy sóng, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ vẻ gì.
[Đừng hốt hoảng, đừng gấp gáp. Mình chỉ mới đi có nửa tháng thôi, chắn chắn tình cảm giữa hai người họ cũng chưa sâu đậm lắm đâu, mình không thể vội vàng làm hỏng chuyện được. Trách mình thôi, mình không nên chờ tới khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi rồi mới thổ lộ lòng mình, mình sai rồi! Công ty gì đó, bản thân mình còn chưa gầy dựng sự nghiệp thành công, hôn ước còn chưa chính thức được huỷ bỏ, những chuyện này đều có thể từ từ giải quyết? Chỉ cần tâm của mình và Hướng Vãn liền nhau, vậy thì sẽ luôn luôn có cách giải quyết. Mình nên sớm nói với Hướng Vãn mới phải, nói cho cô ấy biết mình yêu cô ấy, mình muốn ở bên cạnh cô ấy. Hướng Vãn giỏi giang như thế, chắc chắn không thiếu người yêu mến, theo đuổi cô ấy. Nếu mình không thổ lộ tình cảm, vậy thì sẽ luôn có những người khác tỏ tình với cô ấy. Mình mà chậm một bước vậy xem như trễ một đời rồi.]
Sau một phen ảo não, Mai Thanh Khê bắt đầu tự cổ vũ mình.
[Đừng vội, đừng vội, mình vẫn còn cơ hội. Quý Chiêu mắc chứng tự kỷ, đây chính là bệnh về tâm lý, có cô gái nào lại nguyện ý gả cho một người đàn ông như vậy chứ? Cho dù nhà họ Quý có tiền, vậy thì sao chứ? Hướng Vãn cũng không phải là một cô gái yêu tiền, chắc chắn cô ấy bị tiền của Quý Cẩm Mậu và gương mặt điển trai này của Quý Chiêu dụ hoặc, chờ mình giải thích từ từ với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ buông bỏ tình cảm này.]
Nghe thấy suy nghĩ trong lòng của Mai Thanh Khê, bàn tay đang nắm lấy tay của Quý Chiêu càng siết chặt hơn, cô dắt tay anh đi tới bàn ngồi xuống, trịnh trọng giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi, Quý Chiêu.”
Tiếng nói của Mai Thanh Khê có chút khô khốc: “Hướng Vãn, cậu yêu đương từ bao giờ thế, sao tôi không biết?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play