Một người phụ nữ tầm ba, bốn mươi tuổi, dung nhan thanh tú, khoác lên mình bộ vest công sở, tóc búi gọn, váy ngắn, giày cao gót, vẻ ngoài vô cùng sắc sảo. Lúc này trên gương mặt bà ấy tràn đầy vẻ lo lắng, bước nhanh về phía trước.

“Tiểu Bằng, con ở đây thật tốt quá, lần này con phải giúp mẹ!”

Vừa thấy người phụ nữ xông vào, Chu Phi Bằng như có lò xo dưới mông, lập tức bật dậy, nhanh chóng bước tới: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Mẹ của Chu Phi Bằng tên là Lư Mạn Ngưng, là quản lý khách sạn, khi nhìn thấy con trai, trái tim đang đập nhanh của bà ấy mới bình ổn lại một chút, vội vàng nói: “Quý Chiêu đã mất tích, tổng giám đốc Quý đã cử người phong tỏa tất cả các lối ra của khách sạn, con phải giúp mẹ tìm người.”

Quý Chiêu mất tích?

Hứa Tung Lĩnh và Chu Xảo Tú trao đổi ánh mắt, sau đó đứng dậy, bước tới bên cạnh Lư Mạn Ngưng, trầm giọng hỏi: “Đừng hoảng, rốt cuộc tình hình thế nào, chị nói rõ ràng một chút.”

Mới nhìn thấy Quý Chiêu cách đây một tiếng, bây giờ đã mất tích rồi á?

Một thiên tài được đám đông vây quanh, được bao phủ bởi những tràng vỗ tay và lời khen ngợi, vậy mà trong nháy mắt lại biến mất trước mắt nhiều người như vậy?

Trong đầu hiện lên bức tranh sơn dầu mang đậm chất thôn quê của Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn ngồi thẳng lưng, nhấp một ngụm trà và lắng nghe kỹ lời của Lư Mạn Ngưng.

“Đội trưởng Hứa! Ồ, đội trưởng Hứa cũng ở đây.” Lư Mạn Ngưng biết rằng hôm nay con trai đang mời khách tại khách sạn của bà ấy, ban đầu nghĩ rằng chỉ là buổi tụ tập của bạn bè anh ta, nhưng không ngờ lại mời cả Hứa Tung Lĩnh, đội trưởng đội điều tra hình sự của Cục cảnh sát.

“Tốt quá!” Nghe nói cả đội trọng án của đội điều tra hình sự đều có mặt, Lư Mạn Ngưng thở phào nhẹ nhõm: “Có các cậu ở đây thì tốt quá, tôi sẽ lập tức gọi tổng giám đốc Quý đến.”

Quý Cẩm Mậu vội vã chạy đến, phía sau là hai vệ sĩ cao lớn mặc đồ đen.

Dù đã quen với sóng gió, nhưng khi liên quan đến sinh mạng của đứa con duy nhất, Quý Cẩm Mậu vẫn không giấu nổi sự lo lắng, vừa lau mồ hôi trên trán vừa trả lời câu hỏi của Hứa Tung Lĩnh.

“Phát hiện ra Quý Chiêu mất tích lúc nào?”

“Nửa tiếng trước.”

“Cậu ấy đã trưởng thành rồi, mất tích nửa tiếng không phải là chuyện gì to tát chứ?”

“Quý Chiêu có tính cách khép kín, không bao giờ giao tiếp với người ngoài. Nó bị khiếm khuyết về ngôn ngữ, bình thường đi đâu cũng đi cùng với Lạc Nhất Huy. Nó ngoan lắm, tuyệt đối sẽ không để chúng ta tìm không thấy.”

“Hiện trường có dấu hiệu xâm hại rõ ràng nào không?”

“Không, không có.”

“Vậy thì e rằng không đủ điều kiện để lập hồ sơ vụ mất tích.”

“Tôi biết, tôi biết. Nhưng Quý Chiêu không giống người bình thường, tôi lo cho nó.”

Tiêu chuẩn để cơ quan cảnh sát lập hồ sơ đối với trường hợp mất tích bao gồm: Hiện trường mất tích có dấu hiệu xâm hại rõ ràng; người và xe cơ giới cùng mất tích hoặc mang theo nhiều tài sản mất tích; người chưa đủ 14 tuổi mất tích quá 48 giờ; người có mâu thuẫn lớn với người khác trước khi mất tích; nguyên nhân mất tích không rõ ràng, thời gian mất tích vượt quá 3 tháng; và các trường hợp nghi ngờ bị xâm hại khác.

Mặc dù Quý Cẩm Mậu cho rằng con trai mình mất tích là sự việc nghiêm trọng, nhưng do hiện trường không có dấu hiệu xâm hại rõ ràng, không loại trừ khả năng Quý Chiêu tự ra ngoài, cảnh sát đa phần sẽ không lập hồ sơ điều tra.

Quý Cẩm Mậu định thần lại, nhìn Hứa Tung Lĩnh nói: “Lạc Nhất Huy xuống báo với tôi là Quý Chiêu mất tích, tôi lập tức phong tỏa tất cả các lối ra của khách sạn, chỉ hy vọng hành động của chúng tôi đủ nhanh để Quý Chiêu vẫn còn trong khách sạn. Nếu nó không còn ở khách sạn… với hành động nhanh như vậy, chắc chắn là một kế hoạch bắt cóc, lúc đó tôi chỉ có thể chờ đối phương liên lạc.”

Lần thứ hai nghe thấy cái tên “Lạc Nhất Huy”, Hứa Tung Lĩnh chú ý hơn: “Lạc Nhất Huy là ai? Có đáng tin cậy không?”

Quý Cẩm Mậu đáp: “Là con trai của anh vợ tôi, là anh họ của Quý Chiêu, là người nhà.”

Hứa Tung Lĩnh nhìn Quý Cẩm Mậu một cái, rồi gật đầu nói: “Nếu anh thấy không vấn đề gì, vậy thì tốt.”

Quý Cẩm Mậu im lặng một lúc, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Chỉ cần Quý Chiêu không sao, điều kiện gì tôi cũng có thể chấp nhận, của đi thay người, không có gì to tát cả.”

Ông ấy nghiến răng, nói ra điều sợ hãi nhất trong lòng: “Tôi chỉ sợ, chỉ sợ Quý Chiêu...” Ông ấy không dám nghĩ, nếu đây là một vụ bắt cóc, nếu thứ tìm thấy là một cái xác thì phải làm sao?

Hứa Tung Lĩnh an ủi: “Anh Quý, chúng ta hãy nghĩ theo hướng tích cực trước đã, có lẽ Quý Chiêu vẫn đang ở trong khách sạn. Dù có báo án hay không, đúng lúc hôm nay cả đội trọng án đều đang ở khách sạn, chúng tôi sẽ giúp anh tìm người.”

“Cảm ơn, cảm ơn!” Quý Cẩm Mậu cũng biết điều này, nghe thấy Hứa Tung Lĩnh sẵn lòng giúp tìm người, vô cùng cảm kích, vội kể chi tiết quá trình phát hiện Quý Chiêu mất tích.

Quý Chiêu không thích giao tiếp, triển lãm tranh cá nhân của anh đều do Quý Cẩm Mậu lo liệu. Trong bữa tiệc cảm ơn, Quý Chiêu chỉ xuất hiện trong năm phút, sau đó cùng anh họ kiêm trợ lý riêng Lạc Nhất Huy đi thang máy riêng lên tầng thượng.

Nửa tiếng trước, Lạc Nhất Huy hoảng hốt tìm đến Quý Cẩm Mậu, nói với ông ấy rằng Quý Chiêu đã mất tích.

“Mất tích? Sao lại mất tích?” Quý Cẩm Mậu gần như hét lên.

Lạc Nhất Huy lớn hơn Quý Chiêu hai tuổi, lúc sáu tuổi cha mẹ ly hôn, được cô ruột Lạc Đan Phong đưa về nhà họ Quý, lớn lên cùng Quý Chiêu. Vì là người thân, Quý Cẩm Mậu mới dám để anh ta ở bên cạnh Quý Chiêu.

Lạc Nhất Huy vội vàng giải thích: “Trời tối dần, đèn đường bên ngoài đều đã sáng, Quý Chiêu ngồi ở ban công bên hồ bơi nhìn ngắm biển đèn không nói một lời nào. Hôm nay cháu bị đau bụng, rời đi khoảng mười mấy phút, trước khi đi đã dặn Đoạn Dũng trông chừng. Nhưng khi cháu quay lại, cả Đoạn Dũng lẫn Quý Chiêu đều biến mất.”

Đoạn Dũng là vệ sĩ của nhà họ Quý.

“Đã tìm trong phòng vẽ chưa?”

“Đã tìm rồi, không có.”

“Má Phùng đâu?”

“Hôm nay bà ấy bị cảm, sợ lây cho Quý Chiêu, nên trốn trong phòng không ra ngoài.”

“Những nhân viên trên tầng thượng đâu?”

“Quý Chiêu không thích gặp người lạ, họ thường giữ nghiêm vị trí của mình, không dám đi lung tung, đều nói là không thấy.”

“Người gác thang máy riêng nói sao?”

“Không thấy Quý Chiêu đi xuống.”

Quý Cẩm Mậu chỉ có một mình Quý Chiêu là đứa con duy nhất, ông ấy coi anh như báu vật, bảo vệ anh rất kỹ càng. Dù có mắc chứng tự kỷ, ông ấy vẫn hết lòng yêu thương chiều chuộng anh, muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất, hay nhất, ngon nhất trên đời cho anh.

Tầng thượng của khách sạn Tứ Quý có một câu lạc bộ tư nhân rộng hai nghìn mét vuông, không phục vụ khách bên ngoài, chỉ dành riêng cho Quý Chiêu. Quý Chiêu không thích giao tiếp xã hội, trong cả năm chỉ có triển lãm tranh mới khiến anh xuất hiện trước công chúng, bình thường thì hoặc là vẽ tranh trong phòng vẽ, hoặc là bơi lội, hay thẫn thờ trong câu lạc bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play