Cô gái mặc váy đỏ chạy theo nhân viên y tế đến phòng cấp cứu, dáng người xinh đẹp của cô ta đã biến mất không còn thấy đâu nữa. Hà Minh Ngọc nhìn cửa phòng cấp cứu, nhíu mày: “Triệu Hướng Vãn, có phải em đang nghi ngờ điều gì đúng không?”
Triệu Hướng Vãn: “Khó nói, chẳng qua em chỉ cảm thấy có điều gì đó khá bất thường thôi.”
Vừa rồi, một đám người xông tới, tiếng lòng ríu ra ríu rít, hệt như chim sẻ trên cây vậy, hoàn toàn không bắt được bất kỳ tin tức có ích nào. Chỉ là từ trước đến giờ Triệu Hướng Vãn không dễ đồng cảm với người khác, tính cách bình tĩnh. Dựa vào việc quan sát, cô cảm thấy cô gái mặc váy đỏ đó cũng xem như người bị hại, bị thương nhẹ, động tác lại có phần ung dung, thoải mái, trông có chút không đúng.
Hà Minh Ngọc đột nhiên có cảm giác như thể mình đang đối diện với một đối thủ đáng gờm: “Nếu như em cảm thấy khác thường vậy thì chắc chắn có vấn đề rồi, chúng ta có cần chú ý đến vụ án này một chút không?”
Triệu Hướng Vãn hỏi cô ấy: “Nơi này là khu vực của đồn cảnh sát đường Ngũ Phúc, nếu bọn họ không chủ động nhờ giúp đỡ, chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào đúng không chị?”
Hà Minh Ngọc gật đầu một cái, nói: “Đúng thế, mặc dù chúng ta là người của tổ trọng án, thế nhưng cũng không dễ nhúng tay vào vụ án của người khác, trừ khi bọn họ chủ động tìm tới nhờ giúp đỡ, hoặc đó là một vụ án lớn, cấp trên đích thân lên tiếng yêu cầu.”
Sau khi ngừng một chút, Hà Minh Ngọc cười nói: “Hoành Nghị không phải là người quen cũ của chúng ta sao? Chúng ta canh lúc không có ai, hỏi anh ấy về tiến triển của vụ án là được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT