"Anh thấy đấy, thật ra tôi làm việc ở nhà thuốc, và sống dưới cùng một mái nhà với anh, tôi đã có cả trăm cơ hội để giết anh."
Nghe đến đây, nhiệt độ cơ thể Phiền Hoằng Vĩ lập tức giảm xuống, lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Con mụ độc ác này lại dám đầu độc chồng mình! Estrogen? Mặc dù không biết rõ là gì, nhưng chỉ cần nghe cái tên thôi cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng, chẳng phải là biến một người đàn ông cao to, mạnh mẽ thành một người nhu nhược sao?
Lúc này, Phiền Hoằng Vĩ mới thực sự nhận ra một vấn đề: Anh ta dám kiêu ngạo như thế, dám không kiêng nể mà bắt nạt Cố Văn Kiều, chẳng qua chỉ vì anh ta dựa vào sự lương thiện của cô ấy, rằng cô ấy không có tâm hại người.
Thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người. Phiền Hoằng Vĩ cuối cùng cũng bắt đầu hối hận vì đã ra tay quá nặng nề với cô ấy. Dù sao thì… cô ấy cũng đã sinh cho anh ta một đứa con trai, và còn cung cấp cho anh ta những manh mối quan trọng giúp anh ta tránh khỏi nguy cơ bị xử bắn.
Mồ hôi toát ra, tác dụng của thuốc an thần dường như đã giảm đi đôi chút, Phiền Hoằng Vĩ nhận ra mình có thể nói rõ ràng hơn một chút: "Văn Kiều, Văn Kiều, anh biết sai rồi. Từ nay về sau anh sẽ đối xử tốt với em, chúng ta hãy sống thật hạnh phúc, được không?"
Cố Văn Kiều liếc nhìn đồng hồ, quay người lấy thuốc an thần từ khay y tế, lại tiêm một liều nữa: "Ừm, có vẻ sức khỏe anh khá tốt, phải tăng cường thêm mỗi 20 phút." Còn về tác dụng phụ? Dù sao thì anh ta cũng không sống qua được năm nay, cần gì lo đến tác dụng phụ chứ.
Nhân lúc vẫn còn có thể nói được, Phiền Hoằng Vĩ van nài: "Thiên Bảo, anh cầu xin em vì Thiên Bảo…"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT