Cố Văn Kiều hận không thể để anh ta chết ngay lập tức, cố ý kéo dài thời gian: "Nhưng chúng ta phải tôn trọng ý muốn của bệnh nhân."
Phiền Hoằng Vĩ nghiến răng ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy máu, mắt còn găm cái cổ chai bia, trông như một con quái vật: "Gọi 120, cầu xin cô."
Lần đầu tiên nghe Phiền Hoằng Vĩ cầu xin mình, Cố Văn Kiều bỗng nhận ra sự nhún nhường trước kia của mình thật nực cười. Với loại người như thế này, hình như chỉ có khi gặp kẻ tàn nhẫn hơn, độc ác hơn thì anh ta mới không dám bắt nạt lại thì phải?
Triệu Hướng Vãn bị cắt tay áo bên trái, trở thành áo không tay, quấn một vòng băng trắng. Dù vết máu trên cánh tay chưa được lau sạch, nhìn có chút đáng sợ, nhưng khi cô giơ tay lên thử, ngoài đau nhức thì không có gì bất thường. Nhìn miếng băng gạc không thấm máu, cô biết máu đã được cầm lại, bèn yên tâm, mượn điện thoại gọi các thành viên tổ trọng án và tiện tay gọi luôn 120.
Khi mọi việc được xử lý xong xuôi, Triệu Hướng Vãn mới có thời gian quan tâm đến Quý Chiêu.
Quý Chiêu ngẩn ngơ đứng đó, để Quý Cẩm Mậu ôm lấy mình, ánh mắt dần trở nên vô hồn.
Trong thế giới nội tâm của anh, tuyết trắng bao phủ khắp nơi, mọi màu sắc biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một cành cây khô, một tổ chim, lạnh lẽo, cô độc và trống vắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT