Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lương Thành Hồng, Nguỵ Mỹ Hoa nhổ nước bọt, sau đó bước vào phòng họp, đóng cửa lại, đưa mắt nhìn gương mặt quả táo nhỏ nhắn của Triệu Hướng Vãn, nụ cười nhanh chóng cứng đờ trên gương mặt: “Hướng, Hướng Vãn?”
Triệu Hướng Vãn lạnh mặt, cúi đầu, không thèm để ý tới bà ta.
Nguỵ Mỹ Hoa cảm thấy có chút lúng túng, bà ta ngồi xuống phía đối diện theo sự hướng dẫn của Hà Minh Ngọc, thái độ có chút cẩn trọng: “Nghe nói, mọi người sắp mở lại vụ án của Nguỵ Thanh Uyển, là bởi vì có tin tức gì mới sao?”
Chu Phi Bằng cũng không trực tiếp trả lời: “Chúng tôi tới đây là muốn hỏi bà một vài vấn đề.”
Nguỵ Mỹ Hoa lại liếc mắt nhìn Triệu Hướng Vãn lần nữa, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô. Không gặp Triệu Hướng Vãn một thời gian dài như thế, vào đêm khuya vắng người, Nguỵ Mỹ Hoa thường sẽ nhớ tới cô.
Mang thai suốt mười tháng, sau khi sinh con, cô bé nhỏ nhắn chào đời cũng không khiến Nguỵ Mỹ Hoa cảm thấy vui mừng. Khi đó bà ta vẫn còn quá trẻ, vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ, nếu như không phải bởi vì bác sĩ nói máu của bà ta thuộc hàng máu hiếm, không thể phá thai khi mang thai lần đầu được, Nguỵ Mỹ Hoa đã phá thai từ lâu rồi.
Ngụy Mỹ Hoa vốn cũng chẳng mặn mà gì với cô con gái mà bà ta đã bỏ rơi mười tám năm qua, nhưng có đôi khi con người vẫn thường hay mắc sai lầm, Triệu Hướng Vãn càng lạnh lùng, bà ta lại càng không cam lòng. Theo ý của bà ta, Triệu Hướng Vãn hẳn là phải khát khao được gần gũi với bà ta, muốn có được tình yêu thương của bà ta, chứ không phải giống như bây giờ, cho dù hai mẹ con gặp nhau nhưng Triệu Hướng Vãn vẫn cứ phớt lờ không thèm để ý tới, tựa như giữa hai người chẳng có liên hệ máu mủ gì với nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT