Những lời bàn tán lọt vào tai Vũ Kiến Thiết, mặt ông ta càng lúc càng đen lại.
Người phụ nữ và cậu con trai trước mặt có cái sự cố chấp đặc trưng của người nông thôn, khiến ông ta cảm thấy khó xử. Nếu chỉ đơn thuần là gây rối, ông ta có thể bảo vệ sĩ đuổi họ đi, nhưng họ lại là vợ con của đồng đội. Hình ảnh "nghĩa khí ngút trời" bao lâu nay khiến ông ta không thể không tiếp đón họ một cách nhiệt tình và kiên nhẫn.
Vũ Kiến Thiết hắng giọng, ra hiệu cho La Chí Hữu trả hành lý lại cho Mạnh Điền Sinh, rồi mỉm cười nói: "Hai người đừng lo, tôi sẽ đưa hai người đi gặp Nhị Mao ngay, được không?"
Liễu Phúc Muội có chút dao động, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, bà ta lắc đầu: "Tôi không, tôi sẽ ở đây đợi. Đây là sở cảnh sát, là nơi công bằng và quyền lực nhất, tôi sẽ đợi ở đây. Ông đưa Nhị Mao đến cho tôi, tôi muốn gặp con trai mình ở đây."
Vũ Kiến Thiết không ngờ Liễu Phúc Muội lại cứng đầu như vậy, khiến ông ta đau đầu, nhướn mày lên mà xoa trán.
Vài người cấp dưới của ông ta đến cố thuyết phục mẹ con Liễu Phúc Muội, nhưng đều bị bà ta kiên quyết từ chối. Thậm chí bà ta ngồi phịch xuống đất, khóc lóc kêu than.
"Tôi muốn gặp con tôi! Tôi muốn gặp con tôi! Vũ Kiến Thiết là lãnh đạo lớn, chúng tôi dân quê không đấu lại được, tôi sẽ đợi ở đây, các người đi gọi Nhị Mao của tôi ra đây."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT