“Cạch!” Một tiếng “cạch” vang lên, đầu dây bên kia nhanh chóng cúp điện thoại.
Vũ Như Hân hoảng sợ nhìn xung quanh, khi bắt gặp ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, đôi môi cô ta mím chặt, nước mắt thi nhau chảy xuống: “Mẹ tôi, mẹ tôi vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, tôi rất sợ…”
Chương Á Lan là một người nhiệt tình, ấm áp, đi tới ôm lấy bảo vai Vũ Như Hân, dịu dàng an ủi: “Không sao, không sao, mẹ cậu không sao đâu.”
Vũ Như Hân tựa đầu lên vai Chương Á Lan, nghẹn ngào khóc giống như một đứa trẻ chịu oan ức, nước mắt thấm ướt bộ quần áo ngủ bằng cotton của Chương Á Lan.
Chu Xảo Tú vội vàng chạy tới, trời nóng nực khiến đầu cô ấy đầy mồ hôi: “Vũ Như Hân, đi thôi! Cô đưa em tới bệnh viện.”
Ban nãy Triệu Hướng Vãn cũng nghe thấy lời nói của chị gái Vũ Như Hân: “Cô Chu, chị Vũ Như Hân nói sẽ bảo đồng nghiệp lái xe tới đón, chúng ta chỉ cần chờ ở trước cửa ký túc xá là được ạ.”
Sau khi Vũ Như Hân rời đi, cô Chu dặn dò ba cô gái còn lại của phòng 316 cứ yên tâm đi ngủ, thế nhưng ba người trở về phòng nằm lên giường, cả nửa ngày cũng không ngủ nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT