Triệu Hướng Vãn hỏi ngược lại: “Cô không muốn sống nữa sao?”
Trạm Hiểu Lan ngây người trong chốc lát, gật đầu nói: “Một người như thế, còn mặt mũi gì để sống tiếp nữa chứ?”
Triệu Hướng Vãn nói: “Hùng Thành Phong giết năm người, thế mà anh ta vẫn còn mặt mũi để sống tiếp. Cô không ăn trộm, không ăn cướp, kiếm tiền bằng chính sức mình, sao lại không còn mặt mũi?”
Hai mắt Trạm Hiểu Lan dần dần có cảm xúc hơn.
“Sai lầm của người khác, cô tội gì phải trừng phạt bản thân mình? Trạm Hiểu Lan, nhiều cảnh sát được điều động tới như thế, mọi người đều vất vả suốt một thời gian dài mới có thể cứu cô trở về, vậy nên cô phải sống thật khoẻ mạnh.”
Có lẽ vì khi còn nhỏ luôn bị khinh thường, Trạm Hiểu Lan luôn cho rằng bản thân mình yếu kém hơn người ta, vô cùng để ý tới ánh mắt của người khác. Nghe thấy Triệu Hướng Vãn nói cô ấy có thể sống sót như bây giờ là nhờ sự cố gắng của rất nhiều người, sự áy náy lập tức lấp đầy trong lòng Trạm Hiểu Lan.
“Vậy, cảm ơn mọi người. Thật sự xin lỗi, bởi vì chuyện của tôi mà khiến nhiều người mệt mỏi như vậy. Tôi… tôi sẽ nghe lời cô, sống thật khoẻ mạnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play