Có lẽ do làm việc sai trái và cảm thấy tội lỗi, dù đã qua tám năm, Kiều Tiểu Hồng vẫn nhớ rõ mồn một mọi chi tiết.
Sau khi kể xong, cô ta ngước lên nhìn Hà Minh Ngọc: “Nguyệt Ảnh... cậu ấy có ổn không?”
Lúc này, Hà Minh Ngọc đã không còn chút cảm thông nào: “Không ổn chút nào.”
Kiều Tiểu Hồng run rẩy lấy từ trong túi ra hai nghìn đồng, đưa cho Hà Minh Ngọc: “Có thể... nhờ cô chuyển số tiền này cho chú Tần không?”
Hà Minh Ngọc lắc đầu: “Chúng tôi có kỷ luật, không thể nhận tiền. Nếu cô có lòng, hãy đến thành phố Tinh một chuyến. Tần Nguyệt Ảnh đã bị teo cơ chân, trí tuệ chỉ còn như một đứa trẻ năm tuổi, bố mẹ cô ấy già đi rất nhiều, cả gia đình ba người vẫn sống trong căn nhà cũ tầng một.”
Nghe đến đây, nước mắt của Kiều Tiểu Hồng lăn dài, giọng nghẹn ngào: “Tôi... tôi không nghĩ mọi chuyện lại đến mức này, tôi chỉ muốn chiếm chút lợi nhỏ thôi...”
Hà Minh Ngọc cười lạnh: “Chỉ vì cô giấu chiếc cốc, vụ đầu độc trong trường học đã bị treo lại suốt tám năm. Cô cầm hai nghìn đồng đó, đã giàu lên chưa? Cuộc sống tốt đẹp hơn chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play