Năm Nguyên Nhâm rời nhà, Tiểu Thất vẫn còn hầu hạ Ngô Thiểu Quân, vì phải theo nàng ấy đến nhà tổ nên hai anh em không có thời gian từ biệt, chỉ để Thanh Liên đem theo ít quần áo vớ giày sang. Nhoáng cái ba năm đã trôi qua, ngoài thư từ qua lại, hai người chưa gặp lại nhau lần nào.
Nay gặp nhau, vừa xa lạ lại cảm thấy thân thiết.
“Ca ca cao lên nhiều rồi.” Tiểu Thất giơ tay khua khoắng, nhớ lại hồi ở Du Châu, y và nàng cao gần bằng nhau, nhưng hôm nay đã hơn nàng nửa cái đầu, hơn nữa càng ngày càng điển trai, y mới vào chẳng bao lâu mà các nha đầu tìm lý do loanh quanh ở ngoài cửa.
“Muội cũng cao lên rồi, càng ngày càng đẹp.” Nguyên Nhâm mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại vô cùng khó coi. Y cố gắng gần mười năm, cứ tưởng hai anh em không cần sống dựa vào kẻ khác nữa, nào ngờ lại thất bại ngay trong gang tấc. Em gái xinh xắn lại ngoan hiền mà phải đi làm tiểu thiếp cho người ta, lại còn là gia đình thế này, y dẫu có muốn cũng không giúp được, vận mệnh tương lai ra sao còn chưa biết, làm sao có thể không buồn?!
“Đừng đứng đó nữa, mau lại đây nếm thử điểm tâm đi. Muội dậy sớm làm đó, là bánh mật ba khía rắc mè* huynh thích nhất, còn nóng lắm.” Kéo y đến trước bàn, nàng không muốn nhìn y tự hành mình như thế. Người này vốn nặng tâm sự, có thể vì mất song thân từ nhỏ nên tâm tư nhạy cảm, việc gì cũng thích ôm cả vào người, so ra thì Tiểu Thất kiên cường hơn nhiều, suy cho cùng nàng cũng không trải qua tuổi thơ ở thế giới này, không có nhiều gánh nặng như y, cho nên cũng dễ vui vẻ hơn.
“Huynh đừng lo nữa, ăn một miếng thử đi, xem tay nghề của muội có tiến bộ hơn không.” Nói đoạn, nàng đẩy từng đĩa điểm tâm đến bên tay y.
Nguyên Nhâm nhìn chằm chằm em gái một lúc, thấy nàng búi tóc Vân kế kiểu trong kinh thành, cài trâm ngọc, vẽ giữa trán hình cánh mai nho nhỏ, hai mắt sáng ngời, nước da trắng ngần làm nổi bật áo khoác màu hồng phấn, lại thêm muôn phần quyến rũ. Người đẹp như vậy, nếu để nàng phải sống trong gia đình thôn quê thì người làm anh là y cũng thấy xấu hổ, chỉ là… Hầy, “Nghe nói trưởng bối ở Lý phủ đều đang ở nhà cũ tại Tần Xuyên, tất cuộc sống hiện tại của muội muội không có gì đáng lo, chỉ là chớ buông thả quá, sau này nếu về Tần Xuyên thì nhớ cẩn thận hầu hạ cha mẹ chồng.”
“Ca ca yên tâm, muội cũng không phải là người không có mắt, ở Ngô phủ nhiều năm như vậy mà có gây ra đại họa nào đâu?” Nàng rót cốc trà đưa tới trước mặt y, “Hiện giờ muội cũng coi như tạm thời yên ổn ở Lý gia. Còn ca ca ấy, cũng nên cân nhắc chuyện thành gia lập nghiệp thôi.” Người nơi này thường cưới sớm, con gái mười lăm mười sáu tuổi xuất giá là chuyện bình thường. Tuy con trai có thể cưới vợ trễ, nhưng người bình thường hầu như đều đã có tính toán từ sớm, năm nay Nguyên Nhâm cũng đã sắp hai mươi, không có cha mẹ lo liệu nên đến giờ cũng chưa có ý định. Nàng là người thân duy nhất của y, bình thường y hay thương nàng nên nàng cũng để tâm, hôm nay gặp mặt y cốt là bàn chuyện làm sao để giúp y cưới được hiền thê.
Dù làm anh nhưng nói gì thì vẫn còn trẻ, nghe em gái nhắc đến hôn sự, trên mặt lướt qua vẻ ngại ngùng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play