Bốn chị em dọn vào căn phòng được sửa lại, coi như đã có phòng của mình. Buổi chiều, Diêu Tam Tam lặng lẽ nói với hai chị:
“Em thấy cha như vầy, nếu không tìm cách, ngày tháng về sau không có cách nào vượt qua nổi nữa”.
“Em có thể nghĩ được cách gì? Chị thấy đời này cha sẽ như vậy rồi, em có thể thay đổi suy nghĩ của ông ấy sao?” Diêu Tiểu Cải nói, “Chúng ta đành tự cẩn thận một chút, tận lực nghe theo ông ấy, tránh động đến ông ấy mà tìm mắng”.
“Không có cách thì cũng phải tìm cách mới được!” Diêu Tam Tam nói, “Cũng không thể để ông cứ tiếp tục như thế mãi được”.
“Haiz, mẹ mình thật bất hạnh, cũng không biết tới chừng nào mới thoát khổ!”. Diêu Tiểu Đông than thở.
“Còn không phải trách chính mẹ ư? Chị xem thím hai Lưu đầu thôn kìa, cả đời sinh ba đứa con gái, vậy mà bình thường còn không phải là quản chú hai Lưu đến ngoan ngoãn hay sao? Thím hai Lưu kêu chú ấy đi hướng đông, chú ấy không dám đi về tây; thím hai Lưu kêu chú đánh chó chú không dám đuổi gà”. Diêu Tiểu Cải vừa nói, trong lòng vừa nặng nề với những suy nghĩ. Chị hai đính hôn rồi, Diêu Liên Phát không có con trai, lại muốn bắt rể thì sẽ phải tới phiên cô. Cho nên những ngày gần đây, Diêu Tiểu Cải vẫn luôn lo âu phiền muộn.
“Thím hai Lưu mạnh mẽ đanh đá, chị nhìn mẹ mình như vậy, có chỉ thì mẹ cũng không học được...” Diêu Tam Tam nằm trên gối, vỗ vỗ gối mà nói, “Nhà mình cứ căng thẳng giày vò thế này, sớm muộn gì cũng đến hỏng mất thôi”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play