“Tôi thấy được hay không cũng vậy, để xem ý kiến Tiểu Đông thôi”.
Diêu Liên Phát nói như thế có phải tỏ vẻ rằng ông đã vừa ý hay không? Thím Lưu nghe vậy bèn nói: “Tiểu Đông này, đến phiên con bày tỏ thái độ rồi”.
“Cô kêu nó tỏ cái gì mà tỏ, bên nhà trai người ta còn chưa có đáp lời đâu! Chúng tôi phải suy nghĩ một chút rồi lại nói, cô cứ hỏi đàng trai bên kia trước đã”. Diêu lão nãi cướp lời.
Diêu lão nãi nói vậy, chính là muốn chờ nhà trai tỏ thái độ trước. Xem mắt ở nông thôn, cũng lắm sự ngoằn ngoèo. Nếu như đàn gái tỏ ý: tôi vừa lòng, vậy lỡ như bên đàng trai không vừa ý, thì đàng gái sẽ lúng túng mất mặt. Chờ đàng trai tỏ ý trước, đàng gái sẽ không phải bị động như thế, lúc ấy dĩ nhiên có thế nói: tôi cũng chẳng vừa mắt anh! Như vậy sẽ không phải mất mặt.
Thím Lưu vừa nghe thế đã mừng rỡ vỗ đùi, cười ha hả: “Không cần hỏi, không cần hỏi, mới vừa rồi thằng bé đã nói với con, nói nó ưa thích cô cháu gái nhà thím, nó đã không có chỗ nào không vừa lòng, còn không phải là chỉ chờ nhà thím gật đầu hay sao?”.
Lời nói này, nếu Dương Bắc Kinh hắn có chỗ nào không hài lòng, thì chuyện hôm nay ở đâu ra? Diêu Tam Tam nghe thế thiếu chút nữa đã bật cười, trao đổi ánh mắt với Diêu Tiểu Cải, hai đứa nháy nháy mắt cười trộm với chị hai.
Diêu Liên Phát quay sang Diêu Tiểu Đông, nói: “Tiểu Đông, mày thấy thế nào? Cha thấy thằng nhóc này không tệ, tuy rằng trong nhà hơi đơn chiếc, sau này không có cha mẹ chồng giúp đỡ vất vả, nhưng nhìn cũng thành thật đứng đắn, cha thấy mối hôn sự này, đồng ý đi”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play