Diêu Tam Tam mua bốn con dê lớn nhỏ. Chiều hôm ấy đến tìm Diêu nhị thúc và hai hàng xóm giúp đỡ dựng chuồng nhốt cừu. Bấy giờ Diêu nhị thúc không khỏi thay đổi cách nhìn đối với mấy cô cháu gái. Đầu tiên họ biết thu nhộng ve, ông cũng không cho là quan trọng, Tam Tam là một đứa con nít, có thể làm được gì? Sau lại nghe nói kiếm được mấy chục tệ, Diêu nhị thúc còn nói, không tồi, kiếm ra tiền là được!
Bây giờ, mấy con bé lại dắt dê về, Diêu nhị thúc không ngu ngốc, dê này, mấy chục tệ làm gì mà mua được, huống chi trên người mấy con bé là quần áo mới!
“Nghe nói con bắt đầu thu cá trê rồi hả?” Diêu nhị thúc hỏi, “Có thể kiếm tiền không? Dẫu sao mấy đứa cũng còn nhỏ, cẩn thận một chút, mặc kệ có làm ra tiền hay không, thì cũng phải cận thận trăm ngàn, nói sao thì cẩn thận cũng không mất tiền”.
Diêu Tam Tam cũng từng nghĩ, đầu thập niên 90, cơ hội mua bán rất nhiều, ví như thu nhộng ve, nhất định là chuyện có thể kiếm tiền, nhưng vì sao trong thôn lại không có ai làm?
Một mặt là tư tưởng của nông dân, sớm mấy năm trong dân chúng có câu tục ngữ: “Chơi rồng chơi hổ, không bằng chơi hai mẫu đất. Cho rằng cội nguồn vẫn tốt hơn, gai mắt việc buôn bán nhỏ; mặt khác, còn là vấn đề về lòng can đảm được hình thành lâu dài, còn chưa kiếm tiền đã bắt đầu sợ lỗ vốn.
Trong đầu toàn suy nghĩ “không được lỗ”, nên không dám làm gì cả, đi đâu làm ra tiền?
Diêu Tam Tam cười nói: “Chú hai, không lỗ đâu, ít nhiều cũng kiếm được mấy đồng lẻ, bốn chị em con không có cha mẹ ở nhà, cũng phải có tiền chi tiêu dầu muối củi lửa ạ”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT