Sáng hôm sau, ngày bắt đầu một ngày mới, một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, những bông hoa tuyết chầm chậm rơi xuống bao chùm cả trấn nhỏ. Màu trắng tinh khôi của tuyết làm cho nơi này thành một khung cảnh hoàn toàn đẹp, đẹp một cách nên thơ, thơ mộng…
Trong phòng, Hoằng Lịch hắn đang ngồi trên giường ngắm nhìn cục cưng đáng yêu của mình. Ánh mắt dán sát vào người của người thương của hắn, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt kiều diễm của Ngụy Dương y.
Dừng lại nhìn ngắm Ngụy Dương thật lâu…lâu đến độ chân hắn đã muốn tê cóng. Cảm thấy bản thân đã độc chiếm gương mặt này của y quá lâu rồi hắn quyết định gọi y dậy.
Hắn đưa tay lay lay người của Ngụy Dương y, lay thật nhẹ thật khẽ. Thật chẳng biết hắn là đang muốn gọi y dậy hay là ru cho y ngủ ngon hơn nữa đây? Thật là…
Hoằng Lịch hắn lắc lắc người y, nhẹ giọng kêu Ngụy Dương y dậy dùng bữa sáng.
“Dương Dương à, mau dậy thôi. Dậy rồi chúng ta cùng nhau dùng bữa, được không?”
Ngụy Dương y mặc kệ sự đời, làm ngơ không đáp, hết lăn qua trái rồi lại lăn qua phải như một bé heo ham ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT