Mất tầm hai ba hôm tất bật sáng chiều không ngưng, hôm nay, là đại hỉ của cả một đất nước.
Ngụy Dương hôm nay rất đẹp. Cậu khoác lên người hỉ phục. Cái màu đỏ của bộ hỉ phục đó làm cho cậu càng thêm đẹp. Cậu tự ngắm nhìn gương mặt của mình trong gương. Cậu cũng cảm thấy bản thân rất xinh đẹp.
“Ngươi sẽ không hối hận chứ?” Trương Thiết Việt từ sau đi đến. Đưa tay xoa nốt chu sa giữa trán cậu, hạ giọng: “Ngươi chắc chắn sẽ không hối hận đúng không.”
“Ta chưa từng hối hận với những quyết định của mình. Đặc biệt là gả cho ngươi, mãi mãi không hối hận.”
Ngụy Dương đứng dậy, bước sang một bên né cái ghế cậu vừa ngồi, choàng tay ôm lấy cổ anh, “chóc” một cái lên môi anh. Trán hai người sát vào nhau, chóp mũi chạm khẽ khàng. Cậu hướng ánh nhìn chân thành nhất dành cho anh, cũng dành cho anh những lời yêu chiều nhất.
“Ta không hứa hẹn bất cứ điều gì với ngươi đâu. Bởi lẽ bên ngươi chính là chấp niệm nghìn đời của ta. Ngụy Dương sống mà không có Trương Thiết Việt ở bên thì hệt như đã chết vậy. Chúng ta chôn chung nhé. Nếu chẳng may một trong hai bị Diêm Vương bắt đi, ồ không, nếu chẳng may ngươi có mênhk hệ gì, ta sẽ đi cùng ngươi. Dù dương gian hay âm tào địa phủ, ta cũng không nguyện ý mà để ngươi đi một mình. Trương Thiết Việt của ta, hoàng đế của ta, cả đời này ta trao hết cho ngươi. Vĩnh viễn là của ngươi, cũng sẽ mãi mãi yêu thương ngươi…”
“Ta yêu ngươi. Yêu ngươi chết mất.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play