Ôm Trương Thiết Việt vào lòng, Ngụy Dương vỗ về: “Thần không lừa người, điện hạ, lần này thần không lừa người.”
Trương Thiết Việt cau mày: “Ngươi nhất định sẽ tiếp tục lừa ta, ta phải đi gặp hoàng thượng, ta phải bảo ông ấy không được điều ngươi cầm quân xuất chinh!”
“Điện hạ!”
Trương Thiết Việt đen mặt, hai chữ “điện hạ” đối với anh đã quá đủ rồi. Giá như anh không là thái tử đương triều, cậu không là tướng quân một nước, khoảng cách giữa anh và cậu sẽ không xa đến thế. 6 năm trời, sinh thần của anh không có cậu, 14 tuổi cầm quân xuất chinh thay cha bệnh tật trong phòng. Năm 15 tuổi, cầm quân thắng trận với không chút tổn thất cả về binh lẫn tướng trở về, suốt một năm trời anh chờ đợi, cậu trở về ban anh hai chữ “điện hạ” với tâm tình anh đem vứt đi.
“Ngụy Dương, sinh thần ta, ta muốn ở một mình với ngươi. Còn ngươi, hôm đó chỉ việc ở một chỗ đợi ta, có cầm binh đánh trận cũng là ta đi với ngươi, giặc có đến cũng là ta cùng ngươi diệt!”
Trương Thiết Việt hậm hực bỏ đi ngay sau câu nói vừa rồi của mình. Anh vẫn không thể hiểu, dù anh có là thái tử hay không, anh vẫn luôn một lòng hướng về phía cậu. Còn cậu, một tiếng “điện hạ”, hai tiếng cũng “điện hạ”. Lòng quân khó đoán, nhưng lòng anh tỏ rõ, cả đời xác định chỉ mình cậu, cậu vẫn không nhận ra.
“Ta thích ngươi rất rõ ràng, mọi suy nghĩ, hành động, hay lời nói đều là ngươi, mãi mãi cũng chỉ có ngươi. Tại sao? Tại sao ngươi không nhận ra tấm chân tình của ta?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT