Vệ Hành đã nghe Vệ Đông kể rất nhiều lần về ước mơ của cả nhà, điều đó vừa hay cũng trùng với lý tưởng cuộc đời của ông. Ông bật cười sảng khoái nói: “Được, đến lúc đó chúng ta mua một chiếc thuyền cùng ra biển.”
Vệ Hồng nhướng mày, mua thuyền cơ à... Thật sự là quá hào phóng. Ngay cả mẹ cô, người trước giờ rất quyết đoán, cũng chưa bao giờ nói điều gì xa xỉ như vậy.
Khi đó Vệ Mạnh Hỉ đang làm món cá chua ngọt trong bếp, vô tình nghe được một câu bâng quơ: “Mua thuyền ra biển gì chứ, nhà mình làm gì có nhiều tiền thế!”
Cô cứ nghĩ là Vệ Hồng đang đùa với ông ngoại, nên câu này thực ra là để cảnh báo cô bé, đừng có nói lung tung. Nhưng Vệ Hành lại nghĩ cô đang nói với mình, nên liền trả lời thản nhiên: “Có chứ.”
Tim Vệ Mạnh Hỉ thoáng động. Thực ra cô vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc tiền của nhà họ Vệ ngày trước đã biến đi đâu?
Nhưng vì ngoài sân lúc đó có người qua lại, cô không tiện hỏi kỹ, đành chờ tới tối, khi mọi người đã ăn no uống đủ và nằm trên sofa xem TV. Đó cũng là lúc cô định nói chuyện với cha về vấn đề tiền bạc. Đối với số tài sản mà tổ tiên để lại, cô không có ý tham lam. Điều khiến cô bận tâm hơn chính là những tai họa mà cha cô phải gánh chịu cũng bắt nguồn từ chính số tài sản ấy. Cô rất muốn làm rõ mọi chuyện.
Như Mạnh Thục Nhàn từng nói, nếu năm xưa bà không cố ép hỏi số tiền của nhà họ Vệ ở đâu, còn cha cô lại không thể trả lời rành mạch, thì có lẽ mọi chuyện đã không đến nước này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play