Lục Quảng Toàn đương nhiên không có mặt mũi uống tiếp, anh cảm thấy trong cái nhà này mình thật sự không có địa vị, bị xếp xuống cuối cùng.
Bàn ăn chưa có làm xong, toàn bộ người trong nhà phải đem đồ ăn đặt lên bệ bếp rồi đứng ăn.
Đùi gà cùng cánh gà Vệ Mạnh Hỉ không phân cho bọn nhỏ mà chặt ra luôn, để ai cũng được ăn, mỗi người một bát canh gà, tự mình bưng cơm lên ăn, thịt gà xào thơm phức đủ tất cả mọi người ăn.
Xem đi, mới tối hôm qua còn thân mật xem gà trống là bạn thân các kiểu, vừa rồi khóc hết sức khổ sở, hiện tại thì ăn đến ngon lành, nhai không ngớt miệng.
Vệ Mạnh Hỉ nhiệt tình mời mẹ con Lưu Quế Hoa nhưng họ không có đến, đa phần cuộc sống ở khu túp lều không tốt, nhà ai ăn thịt cũng là chuyện hiếm lạ, bọn họ không phải là người thích chiếm tiện nghi.
Mẹ con Vệ Mạnh Hỉ ở nhà bọn họ lâu như vậy nhưng lại thu phí vô cùng thấp, cô chạy đi tới lui ở thành phố, Lưu Quế Hoa còn giúp cô giữ bọn nhỏ, nấu cơm cho bọn chúng ăn. Vệ Mạnh Hỉ biết cô làm người thư thế nào, trong cuộc sống này cũng phải có qua lại thì mới hòa thuận lâu dài được, Vệ Mạnh Hỉ cũng không keo kiệt, cô múc hai chén thịt gà rồi kêu Vệ Đông Căn Bảo đưa qua cho, dạy hai đứa nói là do dì và anh Kiến Quân ăn, cảm ơn dì đã chiếu cố.
“Không cho được đồ ăn thì đừng có trở về, trên đường không được trộm ăn vụng khối nào đó”.
Hai đứa gật đầu như trống bỏi, còn phải trở về ăn tiếp thịt gà nên hai đứa chạy nhanh hơn thỏ.
Tất nhiên Vệ Mạnh Hỉ quan sát toàn bộ sắc mặt của Lục Quảng Toàn, nghe cô nói nguyên do cho đồ ăn chị Quế Hoa, lông mày của anh cũng chưa động chút nào, có thể cho thấy anh không phải giống như người ngoài nói keo kiệt, anh hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play