“Là giường tầng giống ký túc xá của bọn em sao?” Lưu Lợi Dân cười hỏi: “Chị dâu quên mất anh Cung nhà chúng ta là nghề gì rồi sao? Anh ấy là thợ mộc, để anh ấy làm giường cho bọn nhỏ”.
Một người đàn ông mái tóc hoa râm gật đầu cười, hóa ra đây là người mà Vệ Đông nó kêu “sư phụ”, cửa sổ và cửa chính là do người này lắp.
“Em dâu yên tâm, chiếc giường làm rất đơn giản, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ gỗ, một tuần có thể làm xong”. Anh còn tỉ mỉ hỏi Vệ Mạnh Hỉ có yêu cầu gì, chiều dài chiều rộng bao nhiêu, sau đó đối chiếu diện tích trong phòng một hồi, cuối cùng nói cho cô biết nên dùng loại gỗ nào.
Vệ Mạnh Hỉ lần nữa không biết nên cảm ơn họ thế nào cho phải, cơm chiều là một chậu cọng tỏi non xào thịt và một ít rau xào theo mùa.
Phòng mới nên còn ẩm thấp và nồng nặc mùi vôi, Vệ Mạnh Hỉ quyết định ở lại nhà Lưu Quế Hoa thêm một đêm, mở cửa lớn và cửa sổ thông gió suốt một đêm, đến đêm thứ hai mới hoàn toàn dọn vào ở.
Tuy nhiên, có một tình tiết xuất hiện trước khi đi ngủ, là khi đang rửa chân thì không thấy Căn Bảo. Đứa nhỏ này có khi nào lại chuồn lên núi nhặt than đá nữa, nó là đứa trẻ hết sức hiểu chuyện, thấy mẹ nấu cơm chiều dùng thật nhiều than, thấy nhặt được khối nào về đỡ cho mẹ lại tốn tiền.
Vệ Mạnh Hỉ đang định cầm đèn pin đi ra ngoài kiếm thì cách vách cây sơn trà truyền đến âm thanh gà bay chó sủa.
Phòng này mới dựng lên, còn chưa ngồi nóng mông nữa, đừng nói là có tặc nha?
Vệ Mạnh cảnh giác, xách theo thanh sắt, khẽ đẩy cửa ra “Ai?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT