Những ông già khó tính đó chẳng qua cũng chỉ là mấy lão già về hưu, trước đây dù có hào quang cỡ nào thì cũng chỉ là chuyện trước khi nghỉ hưu. Giờ đây còn bày ra vẻ ta đây với bà chủ thì cũng thôi đi, đằng này lời nói lại vô cùng khó nghe. Nói gì mà bà chủ làm nghề “chuột chũi đào than”, còn bảo mỏ than Kim Thủy sẽ bị họ hút máu đến kiệt quệ, thật sự là khó nghe hết mức.
Cũng may là bà chủ có việc cần nhờ vả họ, đành phải hạ thấp bản thân, chứ nếu là người khác mà dám nói những lời như vậy, bà chủ chắc chẳng thèm nhìn thêm một cái!
Vệ Mạnh Hỉ nghĩ ngợi một lúc, rồi lại đổi ý: “Thôi, vẫn là về nhà trước đã.” Cô đã rời nhà gần hai tháng nay, dù thỉnh thoảng có về nhưng khi về đến nhà thì con gái nhỏ đã ngủ mất rồi, chỉ có bữa sáng mới tranh thủ được vài phút để nói chuyện.
Bà mẹ già thường thì sẽ không bao giờ nói mình nhớ con.
Về đến khu mỏ, cô trước hết bảo Tiểu Ngũ về nhà xem qua, còn mình thì ra chợ mua một con cá, rồi ghé nhà Lưu Quế Hoa xin một bát cải chua, định nấu món cá cải chua mà cả nhà đều yêu thích.
Đương nhiên, trong lúc này, cô vẫn nghĩ đến chuyện mỏ than. Thiết bị đã được Hứa Quân giúp giới thiệu mua về, chỉ là chưa chuyển hết về đây thôi. Ngoài trừ việc đã có giám đốc mỏ đứng ra chèo lái, các trưởng phòng ban cũng đã được sắp xếp xong, chỉ là công nhân thì chưa quyết định được.
Hầm mỏ là của thôn Kim Thủy, dù rằng là giao dịch sòng phẳng tiền trao cháo múc, nhưng rất nhiều người trong thôn vẫn tìm đến xin cô. Họ còn mang theo gà vịt tươi, trứng gà mới đẻ, đều mong được làm việc ở mỏ. Khoản nợ tình cảm này Vệ Mạnh Hỉ không thể từ chối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT