“Bà chủ Vệ...”
Vệ Mạnh Hỉ mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu với mọi người xung quanh. Ánh mắt cô lần lượt lướt qua từng người, tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng lại tiếp xúc với tất cả mọi người một cách tự nhiên và trôi chảy vô cùng.
Ai nấy được ánh mắt của cô chiếu tới đều có cảm giác như được ánh mặt trời sưởi ấm. Không biết từ khi nào, có người chỉ thấy cô nhẹ nhàng ho hai tiếng đã vội vàng chạy đi mở tất cả các cửa sổ, không khí trong lành ùa vào, đám khói mù mịt trong phòng lập tức tan biến.
Nghiêm Minh Hán hừ lạnh một tiếng. Vừa nãy anh ta cũng ho, nhưng có ai nhiệt tình mở cửa giúp anh đâu? Đám đàn ông này đều chỉ biết mê gái, cứ thấy phụ nữ là bu lại, không thèm phân biệt thơm hay thối.
Tất nhiên, nói thì nói vậy nhưng anh ta cũng phải thừa nhận rằng, mấy năm nay Vệ Mạnh Hỉ ngày càng trở nên xinh đẹp.
Lần đầu tiên gặp cô ở khu mỏ, cô đúng là đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là đẹp đến mức này, cũng không có khí chất tự tin và phóng khoáng như bây giờ. Thực ra, đó không phải lần đầu anh ta gặp cô. Ngay khi cô và Lục Quảng Toàn mới lấy giấy chứng nhận kết hôn không lâu, anh ta đã nhìn thấy ảnh của cô trong hồ sơ của Lục Quảng Toàn. Lúc đó, Ủy ban Cách mạng vẫn chưa sụp đổ, anh ta còn là trụ cột của Ủy ban, muốn xem hồ sơ của ai cũng chỉ cần nói một câu là được.
Anh ta còn nhớ rõ, cô gái trong bức ảnh còn rất trẻ, rất xinh đẹp, chỉ là nét mặt có phần rụt rè, nhút nhát, cứ có cảm giác cô là kiểu người luôn cúi đầu, không dám ngẩng mặt nói chuyện. Nhưng lần đầu nhìn thấy cô ngoài đời thì lại hoàn toàn khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play