Vệ Tiểu Lục cầm hai đồng chạy ra tiệm tạp hóa nhỏ gần đó mua nước ngọt.
“Mẹ, sao trông mẹ không vui vậy? Con đâu có làm gì mẹ giận đâu.” Vệ Đông cố tình né xa một chút, sợ bị mẹ như “hổ cái” nổi giận.
Vệ Mạnh Hỉ chẳng buồn quan tâm đến câu bông đùa của cậu, trong đầu vẫn nghĩ mãi về chuyện cái ghế sô-pha. Chính xác hơn là nghĩ đến ngành nội thất.
Từ những năm 90 trở đi, suốt ba mươi năm tiếp theo, nếu phải nói đến ngành có lợi nhuận khủng, ngoài bất động sản, thì chính là ngành nội thất. Bởi vì nhà xây xong phải trang trí, mà đã trang trí thì tất nhiên phải mua đồ nội thất. Bao nhiêu căn hộ được xây ra thì phải cần bấy nhiêu bộ nội thất, đó còn chưa kể đến việc đổi mới. Còn ở nông thôn, nhà tự xây ngày càng nhiều, nhu cầu về nội thất trong cả nước tăng lên gấp nhiều lần.
Không thể phủ nhận, ngành nội thất và trang trí đều là những ngành có thể kiếm ra tiền. Nhưng trang trí thì cần kỹ thuật, mà bản thân không có tay nghề, Vệ Mạnh Hỉ cũng không muốn mò mẫm làm thử. Còn nội thất thì khác. Cô có chút thẩm mỹ đi trước thời đại, lại có mối quan hệ ở Thâm Thị và Hương Cảng, muốn biết xu hướng thời trang bên ngoài là chuyện quá đơn giản.
“Suỵt… Mẹ lại đang nghĩ cách kiếm tiền đấy.” Lục Vệ Quốc nháy mắt với Vệ Đông, thậm chí cậu còn biết mẹ đang tính làm ăn gì.
“Nhưng nhà mình đâu còn vốn, nợ của nhà máy nước vẫn chưa trả hết mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT