Vừa mới nói dăm ba câu với cậu con trai xong, chưa kịp quay lại thì Vệ Tiểu Lục đã diện một bộ đồ kỳ quái đi ra: bên trong là một chiếc váy hoa dài đến đầu gối, bên ngoài là một chiếc áo khoác lưới có mấy lỗ rách to như mạng nhện, cộng thêm một đôi bốt ngắn màu đen.
Nếu theo con mắt của thời đại sau mà nhìn, Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy cũng không có gì ghê gớm, nhưng lão Lục thì lại có ý kiến — cái áo khoác kia rách mấy cái lỗ to bằng cái bát, nhìn không hợp chút nào.
Con gái cưng chu môi, “Cha quê mùa quá rồi! Cha biết cái này ở nước ngoài gọi là gì không?”
Lão Lục vò trán, anh làm sao biết được chứ, tranh luận với con gái làm gì, “Muốn mặc váy thì học chị con kìa.”
Vệ Tuyết mặc một chiếc váy liền màu xanh tím ca rô, trông vừa trẻ trung lại vừa trang nhã, còn Vệ Hồng và Vệ Quốc đều mặc áo sơ mi trắng với quần thể thao và giày thể thao, nhìn thoáng qua cũng thấy là học sinh ngoan rồi.
Vệ Tiểu Lục “lè lè” lưỡi, quay người chạy đi, “Anh ba đợi em với, chỉ có anh mới hiểu em thôi.”
Lão Lục định đuổi theo dạy bảo thêm vài câu thì Vệ Mạnh Hỉ kéo lại, “Thôi kệ đi, con lớn không quản được mãi, để chúng tự do đi, chút nữa ngồi xa ra, không thấy thì không bực.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT