Ngay khi nghĩ đến thân phận của Vệ Mạnh Hỉ, cả nhà họ lại càng không thoải mái. Ông cụ đúng là hồ đồ, để Vệ Mạnh Hỉ – một người ngoài họ – ở trong nhà, còn đuổi hết con cháu ruột thịt của mình ra ở nhà khách, thật quá đỗi lố bịch!
Đúng là không thể chấp nhận!
Còn cái gì mà mỏ than Kim Thủy, đó là nơi nghèo nàn, người dân ở đó thì có bao nhiêu tiền đâu. Vậy mà Vệ Mạnh Hỉ cả nhà cứ làm như mình giàu có, ăn mặc bảnh bao ra vẻ, không biết còn thuê ở đâu ra chiếc xe minibus kia để ra oai...
Vệ Mạnh Hỉ không hề biết họ nghĩ gì, cô chỉ khởi động xe, tạm biệt Phúc Thụy và Trân Châu, rồi xe nhanh chóng rời khỏi huyện Hồng Tinh.
Chuyến về lần này, quả là gặt hái không nhỏ. Mọi người ai nấy trong lòng đều như đang chất chứa điều gì đó. Về đến nhà thấy có nước nóng, cả nhà liền xếp hàng tắm rửa, giặt giũ. Vệ Mạnh Hỉ đêm qua không ngủ ngon, lúc thì nghĩ về chuyện kiếp trước của mình, lúc lại nghĩ về nhà Mạnh Bá Bình, mơ màng đến sáng. Giờ về đến nhà, cô chẳng để tâm gì nữa, tắm xong liền đi ngủ.
Lão Lục không vội tắm, trước tiên đến mỏ để kiểm tra công việc mấy hôm nay.
Chẳng biết có phải do trong lòng có tâm sự hay không, mà Vệ Mạnh Hỉ lại mất ngủ. Nằm trên giường, cô có thể nghe rõ tiếng nói ríu rít của lũ trẻ dưới nhà. Đứa này thì kêu không tìm thấy dép, đứa kia nói không được bỏ tất vào máy giặt, lại có đứa muốn tưới cây, đứa thì bảo phải đi đón chú chó Thịt Kho Tàu về từ nhà dì Quế Hoa...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play