Ai ngờ lời vừa dứt, ông cụ đứng đầu bỗng nhiên lao đến ôm chặt lấy cậu, khóc lóc thảm thiết: “Cháu trai ơi, cháu trai, cháu lớn thế này rồi, cao như vậy, trông giống hệt cha cháu, suýt nữa ông còn tưởng là thấy cha cháu nữa kia…”
Những người phía sau bắt đầu xôn xao, người thì nói tại sao họ quay về mà không vào nhà chơi, người lại bảo họ nhớ thương bao nhiêu năm qua vân vân và mây mây.
Vệ Đông đứng hình, đầy vạch đen trên đầu. Cậu biết cha cậu ngày trước cao lớn, hồi nhỏ cậu từng hỏi, mẹ cũng nói qua vài câu nhưng không có nhiều. Thế nhưng... cái đám người này, chẳng lẽ là nhà họ Lưu sao?
Suy nghĩ này làm cậu chẳng thấy chút gì là vui mừng, ngược lại toàn là sợ hãi. Mẹ cậu mấy năm nay vất vả lắm mới được yên ổn một chút, đừng có mà lại đến làm phiền cuộc sống bình yên của bà ấy nữa.
Cậu tuyệt đối không thể để mẹ bị đám người vô lại này quấn lấy! Vệ Đông ngay lập tức định ra nguyên tắc cơ bản trong đầu, nhanh chóng sầm mặt lại, thoát khỏi cái ôm của ông cụ trong hai ba chiêu, gương mặt hiện rõ vẻ chán ghét không thể giấu được, “Mấy người là ai? Đi mau, không đi tôi báo công an đó.”
“Ấy, sao thằng bé này nói giống lời chúng ta vậy nhỉ?” Ông cụ ngạc nhiên hỏi.
“Chẳng phải bảo bên Mỹ người ta nói tiếng Anh à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT