Mọi người vừa nghe xong thì ánh mắt sáng lên, có thể tính toán ngay rằng cô ấy thực sự đã rất tử tế rồi.
“Còn bốn mươi vạn để thành lập một quỹ Long Thọ Sơn, nhằm giúp đỡ những người dân trong thôn có thể rơi vào cảnh nghèo khó vì bệnh tật hoặc tai nạn trong tương lai, như vậy sẽ giải quyết được những lo lắng của mọi người. Khỏe mạnh thì tốt, nếu thật sự mắc bệnh, cũng không phải sợ, trong một số hạn mức nhất định, chúng ta có quỹ chịu trách nhiệm.”
Vệ Mạnh Hỉ thấy sắc mặt của dân làng đã dịu xuống, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào, “Khoản tiền này dù không trực tiếp đến tay từng người, nhưng ai cũng có thể sử dụng, và không ai có thể sử dụng lung tung.”
Mọi người tiếp tục tỏ ra đồng tình, phải rồi, đó là điều đúng. Con người ta ai rồi cũng sẽ có lúc già yếu, bệnh tật, nếu mà những lo lắng đó đã được giải quyết rồi, thì còn lo gì nữa?
“Ba mươi vạn để thưởng cho các cụ cao niên trong làng, tôi biết hiện nay thôn của chúng ta có 4 cụ thọ trên trăm tuổi, và 22 cụ từ tám mươi đến chín mươi chín tuổi. Các cụ ơi, các cụ không phải là gánh nặng của con cháu, các cụ là phúc lộc của chúng ta, là tài sản quý giá nhất của con người!”
Những lời này vừa dứt, dưới khán đài lập tức vang lên tràng pháo tay nhiệt liệt.
“Số cụ cao niên càng nhiều, điều đó chứng tỏ chính sách của đất nước càng tốt, đời sống của nhân dân càng hạnh phúc, trình độ y tế càng hiện đại, đây là tài sản không thể mua được bằng tiền, tôi nói có đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play