Thật ra, làm nghề nhà hàng thì sợ nhất là mấy bàn cuối cùng như thế này, vì những người có thể ăn đến cuối cùng, không ngoại lệ đều là những kẻ say xỉn.
Những kẻ say mà uống đến giờ này, có ai còn tỉnh táo không? Nói chuyện mà lưỡi còn líu lại, bạn nói đông, họ lại nói tây, nếu không cẩn thận còn có thể xảy ra cãi cọ, thậm chí xô xát. Lúc này, trong quán nhất định phải có mấy nhân viên nam to khỏe hoặc đầu bếp để ra oai một chút.
Trùng hợp thay, tối nay chỉ còn lại có mỗi đầu bếp Triệu Hữu Chí và Vương Nhị, cả hai đều thuộc dạng gầy gò, nếu thật sự có xảy ra chuyện, hai người họ hợp lại cũng chẳng đủ sức chống đỡ một cú đấm của đối phương.
Mấy cô phục vụ thì nép vào ngoài hành lang, nhỏ giọng bàn tán: “Sao hai bàn này lại ăn chậm vậy nhỉ? Đã gần 11 giờ rồi mà còn chưa xong… Chẳng lẽ họ không cần về nhà à?”
“Suỵt, bọn họ đều là những kẻ đầu sỏ trong làng gần đây, đi vài bước là đến nhà thôi.”
Từ khi quán mở cửa, mấy tên lêu lổng, đầu sỏ ở làng đã tìm được chỗ để tụ tập, cứ cách vài ngày lại đến ăn nhậu. Nhưng may mà quán lấy danh nghĩa là nhà khách tiếp đãi, mấy ông cán bộ trên núi và các nhà đầu tư lớn đều xuống đây ăn uống mỗi ngày, nên họ không dám làm càn.
La Tú từng nói, muốn lăn lộn ở vùng này, nhất định phải mở to mắt mà nhìn. Phải giữ khoảng cách với những ông già, bà lão tưởng như bình thường, hay những người nói giọng miền ngoài, hoặc những người trông có vẻ là cán bộ, đừng có mà dại dột.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play