Giao phó nhà hàng cho một người có kinh nghiệm lão luyện như thế, Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy yên tâm nhưng lại có chút lo lắng, sợ mình không chuyên nghiệp sẽ không áp đảo được họ. Vì thế, thỉnh thoảng cô phải nhờ Hầu Ái Cầm, người cũng mạnh mẽ và chuyên nghiệp không kém, ghé qua kiểm tra.
“Chẳng có vấn đề gì về sổ sách cả, người cũng rất tốt... Tiểu Vệ, nhà hàng này của cô thực sự khiến người ta bất ngờ đấy.”
Hầu Ái Cầm lật giở sổ sách, nhìn đống tiền mặt, trong lòng thầm ngưỡng mộ. Đây chính là cái mà người ta gọi là “ngày kiếm cả đống vàng” đây.
Nhưng bà cũng hiểu rõ bản thân không phải là người phù hợp với công việc này. Chỉ riêng công thức bí truyền của món ăn Vệ gia, bà cũng không thể nắm bắt được. Làm nhà hàng là làm cái gì? Chính là làm mùi vị, nếu mùi vị không ngon thì làm sao mà có khách?
Cùng là một đầu bếp, cùng là nguyên liệu như thế, trước đây khi Triệu Hữu Chí làm ở đại nhà ăn hay tiểu nhà ăn, Hầu Ái Cầm cũng từng ăn qua, nhưng đâu có ngon thế này? Nhưng từ khi ký hợp đồng với Tiểu Vệ và đi tập luyện ở nhà hàng Vệ gia hai tháng, tay nghề của Triệu Hữu Chí đột nhiên như được bậc thầy điểm hóa, bỗng nhiên có sự đột phá phi thường, đạt đến đỉnh cao.
Bà đã làm bếp hơn mấy chục năm nhưng vẫn không nghĩ ra được sự khác biệt ở chỗ nào. Chỉ có thể giải thích là nhờ vào công thức bí truyền của Vệ gia.
Nếu không thì vì sao cùng là món thịt kho, bà làm thì không ngon bằng của nhà Vệ? Tiểu Vệ chỉ nhờ vào một món thịt kho bí truyền mà có thể làm nên sự nghiệp lớn ở khu mỏ này, không phải sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play