Vệ Mạnh Hỉ chỉ biết câm nín. Đây là một cảm giác chủ quan, có người thấy ngọt, có người lại không cảm thấy gì, việc này thực sự là rất tùy thuộc vào cảm nhận của từng người. Mà nói thật, hiện nay có không ít loại nước giải khát để có vị ngon hơn mà họ thường lén lút thêm đường vào.
“Ngay từ nhỏ tôi đã lớn lên ở thành phố này, mà khu vực phía Nam của thành phố hoàn toàn không có ngọn núi nào gọi là Trường Thọ Sơn, cô nghĩ ra cái tên này từ đâu vậy?”
Vệ Mạnh Hỉ chỉ biết ngậm ngùi: “Tôi vừa mới đặt ra thôi.”
“Vậy nước này là thuốc hay thực phẩm chức năng mà cô dám nói nó có công dụng tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ?”
Vệ Mạnh Hỉ lại một lần nữa câm nín. “Chị à, chị thật sự không nên làm hành chính trưởng nữa, nếu chị mà đi làm ở cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, chắc chắn sự nghiệp sẽ thăng tiến như diều gặp gió, bảo vệ sức khỏe cho nhân dân đó!”
Cô ấy hỏi dồn dập như bắn súng liên thanh, khiến Vệ Mạnh Hỉ cũng chẳng biết trả lời ra sao. Vốn chỉ định học theo Hầu Diệp mượn cơ hội quảng cáo một chút, không ngờ lại gặp phải Vương Khánh Ngọc, người sẽ soi xét từng câu từng chữ của mình!
Lúc này, cô thật sự mong mình biết tiếng Ả Rập, để không phải nhờ đến người phụ nữ này nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT