Vệ Mạnh Hỉ nghe thấy từng tiếng nức nở đứt gan đứt ruột, đúng là tiếng khóc của một người phụ nữ, cô vội vàng đặt bát đũa xuống.
Trên con đường xi măng bên ngoài, một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi bệt xuống đất, khóc “hu hu”, bên cạnh là một người đàn ông cố gắng kéo cô ta dậy, nhưng cơ thể gầy yếu của cô lúc này như nặng ngàn cân, không thể kéo lên nổi, nên anh ta đành ngồi xổm xuống đất bên cạnh, ôm đầu im lặng không nói gì.
Chẳng mấy chốc, đám đông tụ tập lại càng lúc càng nhiều. Vệ Mạnh Hỉ vừa tới gần, Phó Hồng Quyên đã kéo cô lại, “Con gái nhà lão Giang bị mất tích rồi.”
Vệ Mạnh Hỉ sững người, ngay lập tức nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi liên tục, nhìn về phía người đàn ông kia.
Lão Giang chính là người công nhân nam này, là nhân viên vật liệu của đội máy móc, còn người phụ nữ kia tên gì thì Vệ Mạnh Hỉ chưa nghe qua, vì cô ấy mới mang con gái từ quê lên tìm chồng hai tháng trước, thời gian đó trùng với lúc Vệ Mạnh Hỉ ở Thâm Thị, đây là lần đầu tiên cô gặp gia đình lão Giang.
“Sáng nay còn ra ngoài bình thường mà, sao lại... hu hu...” Giọng người phụ nữ không phải là người Thạch Lan, mọi người cũng không hiểu được mấy câu, nên đơn giản hỏi lão Giang xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra, con gái nhà họ, một cô bé mười ba tuổi tên là Xuân Miêu, năm nay mới theo mẹ từ quê lên tìm bố. Ở quê nhà nông thôn, đến tám tuổi mà còn chưa được đi học, khi mới đến thì chỉ được học lớp hai, nghe nói học rất giỏi, thông minh đến mức khó tin, chỉ trong vài tháng đã tự học xong chương trình tiểu học, rồi yêu cầu được lên thẳng lớp sáu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT