Vệ Mạnh Hỉ luôn có một điểm chung với những người chăm chỉ: cô thích họ, vì họ không lãng phí cuộc sống và không phụ lòng tuổi trẻ.
Vệ Đông và Ô Ô vốn là những đứa trẻ năng động, chẳng mấy chốc đã hoà nhập với đám trẻ con trong làng chài nhỏ. Chúng được đám trẻ địa phương dẫn ra biển để nhặt vỏ sò, đào hến, còn lão Lục thì xách theo một chiếc xô nhỏ, lẽo đẽo đi theo sau để đề phòng tụi nhỏ đi đến chỗ nước sâu.
Dưới ánh mặt trời chói chang, nụ cười của mọi người sáng bừng lên, răng trắng muốt nổi bật dưới ánh nắng.
Trong lúc Vệ Mạnh Hỉ đang mải nghĩ ngợi, một đứa trẻ rụt rè tiến lại gần, nở nụ cười ngượng ngùng với cô và Hầu Diệp, miệng cười lộ ra khoảng trống của chiếc răng cửa bị sún. Nó dùng hai tay nâng niu một thứ gì đó, rồi rụt rè đưa về phía Hầu Diệp.
Từ tầm mắt của Vệ Mạnh Hỉ, cô ngay lập tức nhìn thấy một ít nước biển lấp lánh trong lòng bàn tay của đứa trẻ. Trong đó, một con cua nhỏ xíu màu vàng nhạt chỉ bằng hạt đậu xanh đang nằm im.
Vệ Mạnh Hỉ thầm nghĩ, đứa trẻ này quả là có mắt nhìn, đem cua nhỏ tặng cho cái tên không thân không thích kia, quả là rất hợp hoàn cảnh.
Cô nghĩ rằng Hầu Diệp sẽ như lần trước, nhe răng làm cho đứa trẻ sợ hãi, nhưng bất ngờ thay, anh chỉ khẽ mím môi, cúi người đón lấy nước và con cua nhỏ bằng một vài động tác tay nhẹ nhàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play