Vệ Mạnh Hỉ ngẩn ra, chẳng lẽ chiêu thức tuyên truyền của Hầu Diệp mấy ngày trước đã có hiệu quả? Đã có khách hàng tìm đến? Mắt cô sáng lên, lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, “Vâng, xin hỏi ngài là ai...?”
“Ta tìm Hầu Diệp.”
Giọng nói bên kia đầy uy quyền, không thể từ chối, Vệ Mạnh Hỉ không ngốc, cô bỗng nhớ ra điều gì, vội vã bảo Trương Xuân Minh đi gọi Hầu Diệp.
Lúc này, Hầu Diệp cũng vừa từ phòng tắm bước ra, chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi... Ừm, may mà sợi dây chuyền vàng vẫn chịu được nước lạnh, không bị phai màu.
Vệ Mạnh Hỉ nhìn sợi dây chuyền vàng lớn, lại nhớ đến con chó nhỏ Thịt Kho Tàu ở nhà, thằng nhóc đó dường như không bao giờ lớn lên, vẫn như tám năm trước khi được nhặt về, trắng trẻo, bị Ô Ô và Tiểu Thu Phương “đeo” lên người rất nhiều đồ trang sức, từ dây chuyền làm từ giấy bạc của hộp thuốc lá, đến “bông tai”, thậm chí móng chân cũng được “nhuộm” thành đủ màu đỏ, cam, vàng, xanh, lam, tím.
Nghĩ vậy, cô cũng không đi xa. Văn phòng vốn rộng và trống trải, tủ hồ sơ gì đó vẫn chưa đặt lên, tiếng điện thoại vang lớn, Vệ Mạnh Hỉ dù muốn không nghe cũng không được.
Người đàn ông trung niên trong điện thoại đang rất tức giận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play