Tiểu Ô Ô bên này thì đóng vai “mẹ”, cô bé cố ý học theo giọng điệu của thường ngày của Vệ Mạnh Hỉ, trừng mắt, phồng má, giọng đanh thép: “Đi chỗ khác chơi, bụng đói không được ăn kem, muốn ăn thì ăn... ăn... ừm, ăn sô-cô-la đi!”
Sau đó cô bé lục trong hộp đồ chơi ra hai miếng vải vụn màu nâu làm “kẹo”.
Thế là, hai đứa nhỏ ngồi đó, ra vẻ nghiêm túc “bóc” giấy gói kẹo, thổi thổi, nhét vào miệng, “nhai nhai”, rồi giả bộ nuốt xuống, “Wow, sô-cô-la này ngọt quá mẹ (bảo bảo) ơi!”
Không thì chúng đóng vai mẹ con, bác sĩ và bệnh nhân nhỏ, hoặc giáo viên và học sinh, sói xám và thỏ trắng, nhím nhỏ... những trò chơi như vậy, chúng chơi hoài không chán, không chơi mười ván thì không qua nổi một ngày.
Nhìn thấy ánh mắt ngày càng sáng của cháu gái, bà Trương cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Ông trời không để con trai bà thành tài, nhưng lại cho bà một đứa cháu gái, trời xanh là công bằng.
Buổi chiều, Vệ Mạnh Hỉ đang nằm trên ghế xếp trong sân đọc sách, bỗng nhiên điện thoại trong phòng khách đổ chuông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play