Mẹ Lý lập tức thở phào nhẹ nhõm, bà còn lo Vệ Mạnh Hỉ sẽ tức giận vì Hiểu Mai “trốn việc” đấy, nhưng xem ra cô ấy không có vẻ gì là giận cả. Mặc dù Hiểu Mai nói rằng Vệ lão bản là người rất tốt, không cần phải sợ sệt như vậy, cô ra ngoài làm tiếp thị cũng là vì cửa hàng, nhưng bà vẫn lo lắng. Con ngốc này, trên đời làm gì có chuyện xem mình và chủ như bạn bè?
Vệ Mạnh Hỉ biết bà là người hay suy nghĩ, nên không giải thích thêm. Tiểu Ô Ô đi theo cô suốt quãng đường, khuôn mặt nhỏ đỏ hây hây vì nắng, “Mẹ, con muốn uống nước.”
Mẹ Lý vội lấy hai cốc nước sạch.
“Mẹ con uống chung một cốc được rồi, dì cũng uống đi, nắng cuối thu dễ bị cảm lắm.”
Bà vội vàng đưa nước tới, tiểu Ô Ô lễ phép nói “cảm ơn bà” rồi nhận lấy cốc nước bằng hai tay, uống một cách chậm rãi, không như anh chị cô bé làm gì cũng vội vàng. Cô bé uống từ từ, không để nước chảy xuống cổ và áo.
Rất nhanh, Lý Hiểu Mai đạp chiếc xe đạp cũ về, người đầy mồ hôi, “Ôi, chị Vệ đến rồi? Có việc gì ở mỏ than à?”
Vệ Mạnh Hỉ bảo cô ấy uống ngụm nước rồi ngồi nghỉ một lát trước khi nói việc chính, “Đến đây muốn hỏi em có muốn đổi công việc không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT