Đối với một người mẹ đã tìm con gái suốt mười mấy năm trời mà nói, điều này quá tàn nhẫn.
Nhưng trong lòng Vệ Mạnh Hỉ còn có một giọng nói lý trí bảo cô rằng, những người mắc bệnh vảy cá thật ra cũng không ít, chỉ dựa vào một căn bệnh có khả năng di truyền mà xác định quan hệ thân thích, quá vội vàng rồi.
Thời điểm này chưa có kỹ thuật xét nghiệm DNA, muốn chứng minh quan hệ cha con, ngoài việc nhìn vào sự giống nhau về ngoại hình, dường như cũng không có cách nào khác, những thứ như “nhỏ máu nhận thân” hoàn toàn là nhảm nhí, ngay cả việc xét nghiệm nhóm máu cũng không có nhiều ý nghĩa, nhóm máu trên thế giới chỉ có vài loại, chẳng lẽ mọi người đều là họ hàng?
“Em xuống xem thử.” Hai người mặc quần áo rồi xuống lầu.
Phòng ngủ chính của họ ở tầng ba, có một lợi thế là yên tĩnh, bình thường không ai lên, ngay cả khi bọn trẻ mang bạn về nhà chơi, cũng không dễ chạy vào phòng họ. Nhưng nhược điểm là làm gì cũng phải lên xuống, đã lên lầu rồi thì lười không muốn xuống.
“Mẹ, cha mua cho con cái băng đô đấy.” Căn hoa và Vệ Hồng mỗi người đeo một cái băng đô nhựa màu hồng, trên đỉnh có một bông hoa nhỏ màu vàng trắng, ở thời đại này đúng là mốt theo phong cách tây.
“Đẹp lắm, em gái đâu rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT