“Nhưng mà——” Vệ Mạnh Hỉ chuyển ý, “Không phải là đi học ở tỉnh thành, bình thường con vẫn phải học các môn văn hóa cho tốt. Cuối tuần và các kỳ nghỉ hè, đông, mẹ sẽ đưa con đi học, buổi tối lại đón con về, được không?”
Vệ Tuyết chớp chớp đôi mắt to, bỗng nhiên mắt đỏ hoe, “Nhưng… nhưng mẹ sẽ rất mệt mà.”
Nước mắt Vệ Mạnh Hỉ cũng sắp rơi, đứa trẻ này lúc nào cũng vậy, luôn suy nghĩ cho người khác trước, luôn nghĩ đến khó khăn của người khác đầu tiên.
“Không mệt, mẹ không mệt chút nào.” Vệ Mạnh Hỉ hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của con, “Chúng ta học thử trong giai đoạn tiểu học, nếu không được thì đến trung học mình sẽ chuyển lên tỉnh thành, lúc đó mỗi ngày tan học đều có thể học múa.”
Lúc đó, bài vở sẽ nặng nề hơn, liệu con có thể kiên trì được không là chuyện khác, nhưng bây giờ, nếu con bé đam mê, thì hãy tạo điều kiện cho con tiến gần hơn với đam mê của mình.
Cô không tin rằng, năm năm sau mình vẫn không thể mua nhà ở tỉnh thành và chuyển trường cho con.
Lục Quảng Toàn không quen với những chủ đề xúc động này, cứng nhắc chuyển chủ đề, “Tối nay ăn gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play