Lưu Hương đột nhiên bật cười, dường như vì mình không nhìn lầm người. Dù gì thì, có rất nhiều người muốn nịnh bợ cô, nhưng nhiều người không thực sự thích cô. Cô thậm chí từng nghe một số thanh niên trước mặt thì gọi cô là “Chị Lưu” này “Giám đốc” nọ, sau lưng lại chửi cô là béo phì.
Cô tuy không xinh đẹp, hơi béo, nhưng mắt không mù. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, đồng chí Tiểu Vệ mỗi ngày đều dầm mưa dãi nắng đi lấy hàng, vất vả nhìn thấy rõ, kiếm được tiền cũng là tiền mồ hôi nước mắt. Bây giờ có nguồn hàng tốt hơn đợi cô, nhưng cô ấy lại không vì tiết kiệm chi phí mà đi tìm người khác, điều đó có nghĩa là cô không coi Lưu Hương như một bệ đỡ.
Kết bạn, chính là như vậy, có thể có mối quan hệ lợi ích, nhưng không thể vì lợi ích lớn hơn mà dễ dàng bỏ rơi bạn bè.
Cô đột nhiên đổi giọng, “Chi phí tăng, nhưng em có thể xem xét tăng sản lượng bán ra.”
Vệ Mạnh Hỉ cười khổ, vấn đề là khu mỏ và thành phố Kim Thủy đều đã bão hòa, phần lớn khách hàng của các cửa hàng đồ ăn khác đã bị cô chiếm, tiền trong túi người dân cũng có hạn, cho dù có làm ra, cũng chưa chắc đã bán hết.
“Em có tay nghề ngon đấy, chị đã cho họ hàng trong nếm thử, họ đều khen ngon, mà người ta là quản lý căng tin ở nhà khách thành ủy đấy. Họ nói được, tức là đã công nhận em rồi.”
Lưu Hương công việc tốt, công việc của chồng cũng tốt, bạn bè người thân xung quanh đều là quản lý trung cao cấp ở các đơn vị lớn của thành phố Thư Thành, các tiểu lãnh đạo này nọ. Mỗi lần họp mặt gia đình, cô đều mang thịt kho của Vệ Mạnh Hỉ đến, thực chất là một cách quảng cáo có ý thức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT