Chồng cô không chỉ siêng năng mà còn rất tinh ý, nói thật lòng là sau khi thấy nhiều cuộc hôn nhân mà người chồng như “đã mất”, cô lại càng cảm thấy mình kết hôn là đúng. Cô mong muốn cả thế giới biết về sự tuyệt vời của chồng mình.
“Chồng tôi á, còn trông chờ anh ta làm việc nhà sao? Về nhà là nằm lên ghế sô-pha, cơm dọn lên rồi cũng không chịu giúp lấy chén đũa, món ăn không hợp khẩu vị còn phàn nàn với tôi một trận, tôi thì…” Người phụ nữ kia nửa đùa nửa thật, nghiến răng nói.
Vệ Mạnh Hỉ cười, điều này chứng tỏ từ nhỏ đã có người chiều chuộng. Lục Quảng Toàn vì hoàn cảnh gia đình mà trở nên siêng năng, với vị trí con thứ ba không cao không thấp, nếu không siêng năng thì cha mẹ nào thèm để ý đến anh? Nhưng thật lòng mà nói, so với người đàn ông toàn năng và tinh ý hiện tại, Vệ Mạnh Hỉ vẫn hy vọng anh có một tuổi thơ hạnh phúc.
Dù sao, chồng của mình mình phải thương thôi.
Họ nhỏ giọng nói chuyện, Vệ Hồng bỗng nhiên sáng mắt lên, “Mẹ, nhìn kìa, Trương Hổ Đản và anh của cậu ấy cũng đến rồi!” Cô bé ngồi trên vai ba, nhìn xa, thấy hai anh em đang lom khom đi vào từ cửa sau của hội trường, hai gương mặt đỏ bừng như cà chua, tóc ướt đẫm, trông như vừa tắm mưa.
Chắc là chạy đến đây.
Họ không có tiền, cũng không có phương tiện di chuyển, ngoài đôi chân ra thật sự không còn cách nào khác, đoạn đường xa như vậy, người lớn đi bộ cũng cần hơn một giờ, họ xuất phát cùng lúc với Vệ Mạnh Hỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT