Thật ra cô ấy cũng đã đắn đo rất nhiều, về việc có nên để lại những thứ này ở nhà họ hay không, lỡ mà bị họ chiếm đoạt thì sao? Dù gì thì cũng là gần hai ngàn đồng mà!
Nhưng nếu không để lại, tự mình mang đi, lúc đó liên lạc hai bên sẽ phiền phức, lỡ khi anh ta tìm được người mua muốn xem hàng mà không liên lạc được với cô thì sao? Hiện giờ cô đang cần tiền gấp, bỏ lỡ một người mua, không biết phải đợi đến bao giờ mới có người khác.
“Dùng người thì không nghi ngờ, nếu nghi ngờ thì không dùng.” Vệ Mạnh Hỉ chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, theo quan sát của cô, Triệu Xuân Lai đối xử tốt với vợ con, không giống một số người đàn ông vô dụng ở Thạch Lan, cô đành tạm thời đánh cược anh ta là một người chồng tốt, cha tốt vậy.
Hôm nay cô đến, vợ con anh ta đều nhìn thấy, anh ta không đến mức mất lương tâm đến vậy.
Đúng, Vệ Mạnh Hỉ chỉ có thể nghĩ vậy, nhưng cô quên mất rằng, Triệu Xuân Lai cũng đề phòng cô.
“Lão Triệu, chuyện này nguy hiểm lắm, lỡ cô ta là cảnh sát ngầm... dù không phải cảnh sát, lỡ đồ này không rõ nguồn gốc thì sao?” Đường Vân Phụng lo lắng, cô chắc chắn chồng mình không quen người phụ nữ này, nhưng sao anh ta lại đồng ý vậy.
Nếu đây là đồ phi pháp, lão Triệu sẽ là kẻ tiêu thụ đồ gian, phạm pháp đấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT