Nói rồi, ông Lục khóc sướt mướt.
Vệ Mạnh Hỉ lạnh lùng quan sát ông ta diễn.
“Chúng ta làm cha mẹ, nuôi các con khôn lớn cũng không cầu đền đáp, nhưng mấy năm nay con ở ngoài là sự thật, anh cả anh hai con trước giờ đều tận hiếu bên giường, mỗi ngày tốn không biết bao nhiêu tiền cho chúng ta, con không giúp sức, góp chút tiền chẳng phải là nên sao?”
Có người già gật đầu, lý lẽ là thế, công sức và tiền bạc, con cái ít nhất phải góp một thứ.
“Năm ngoái con không ở nhà nên không biết, mẹ con bị đột quỵ một lần, nằm viện rất lâu, tất cả tiền dành dụm mấy chục năm của nhà ta đều tiêu hết vào đó, con đòi tiền, cha lấy đâu ra mà đưa... Nếu con thật sự cần gấp, để cha đi hỏi xem, ở huyện có chỗ nào bán máu không, cái thân già này không đáng tiền, nhưng nghe nói máu thì cũng đáng giá vài đồng.”
Nói rồi, ông tự cảm động, nước mắt cứ thế chảy ra.
Chuyện tiền chữa bệnh, ông không phóng đại, bạn già bị đột quỵ không phải giả, khi đó bệnh viện huyện không dám nhận, trực tiếp chuyển lên bệnh viện thành phố, vào là vào thẳng phòng cấp cứu, mấy ngày sau mới chuyển xuống phòng thường, tiền cứ như nước chảy ra, người không tỉnh lại, ông cũng muốn nói không chữa nữa, nhưng Quảng Mai một mực kiên quyết, mắt đỏ rực nhìn ông, nếu ông dám nói không chữa, con gái sẽ liều mạng với ông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play