Vì Vệ Mạnh Hỉ chạy trốn năm ngoái, làm cho cái “thống trị” gọi là sắt thép của bọn họ bị thủng một lỗ, từ đó mọi người đều biết, dù không nghe lời bọn họ cũng chẳng sao, bởi vì Vệ Mạnh Hỉ chẳng phải vẫn sống tốt ở ngoài kia à? Không phải đang tận hưởng sự thống trị của bản thân mình ở vùng nói cao xa xôi kia sao?
“Hừ! Đợi đấy, sau này không có gì ăn rồi lại phải quay về cầu xin chúng ta thôi, mười hai mẫu ruộng thầu này, dù chỉ một hạt lúa cũng đừng hòng vào được miệng họ.”
Nếu Vệ Mạnh Hỉ nghe thấy, chắc sẽ cười đến ngất mất, họ tưởng đây là thời đại nào chứ? Nông dân còn phải dựa vào đất để sinh tồn sao? Những thứ mà họ dùng để ép buộc cô, cô chẳng thèm chút nào!
Lúc này trưởng thôn Lục cũng giống như vậy, mắt tròn xoe, lần nữa xác nhận cảnh tượng vừa thấy, ông dụi mắt mạnh, “Quảng Toàn, Tiểu Vệ, thật sự là các cháu à?”
Lục Quảng Toàn không thay đổi nhiều, nhưng Tiểu Vệ và mấy đứa trẻ, ông nghi ngờ không biết có phải mắt mình hoa không.
Trước đây Vệ Mạnh Hỉ mặt mày xám tro, gầy trơ xương, giờ cô mặc một chiếc váy liền màu trắng có họa tiết hoa xanh, lộ ra đôi tay và chân thon dài xinh đẹp, dưới chân là đôi giày da màu trắng ngà có gót đang đứng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, da trước đây bị cháy đen nay đã trắng và mịn, tóc đen bóng... Nhìn thôi nói cô là mấy cô gái trên tạp chí cũng có người tin, làm sao có thể là Vệ Mạnh Hỉ trước đây?
Bốn đứa Vệ Đông cũng đã cao hơn nhiều. Trước đây rụt rè, lén lút nhìn người khác như chuột, bây giờ thoải mái để người ta nhìn ngắm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play