Sợ rủi ro mà, cô cũng hiểu điều này.
Diêu Vĩnh Quý đã nhận đồ, điều đó có nghĩa là ông ấy sẵn lòng đi lo liệu việc này. Bên đó chưa có tin tức, có khi lại là tin tốt?
Nghĩ vậy, Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy chân mình có thêm sức mạnh! Cô đạp chiếc xe đạp nặng trịch kêu “cọt kẹt, cọt kẹt”. Hy vọng ở phía trước, kiếm tiền đâu dễ dàng gì? Nhưng chỉ cần kiếm được tiền, khổ một chút, chờ thêm vài ngày cũng không sao.
Ai ngờ vừa về đến khu túp lều, cô đã thấy vài người mặc đồng phục công an đứng trước cửa nhà. Vệ Mạnh Hỉ giật mình, chẳng lẽ lúc cô chạy đã bị lộ? Mới có hai tiếng mà công an đã đến tận nhà rồi?!
Cô vội vàng chỉnh lại tóc, cố gắng tự nhủ không được hoảng sợ. Lúc chạy trời mưa lớn, cô còn đội mũ, chắc họ không thấy rõ mặt, cùng lắm là nhớ dáng người vì cô cao, điều này ở tỉnh Thạch Lan không nhiều.
Nhưng chỉ dựa vào dáng người mà tìm được nhà thì công an thời này cũng chưa đến mức giỏi như vậy.
Vệ Mạnh Hỉ cẩn thận nhớ lại, điều duy nhất có thể lộ ra chính là việc cô quay lại vì tiếc hơn một trăm đồng, có lẽ có công anchìm thấy mặt cô?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT