Nó hít một hơi sâu, “Dì Vệ, anh trai cháu mất tích rồi, dì có thể giúp cháu tìm anh trai không?”
Vệ Mạnh Hỉ ngạc nhiên, cô thật sự không thích Hổ Đản, nhưng Cẩu Đản thì không làm gì có lỗi với cô trong kiếp trước, “Mất tích là sao, nói từ từ.”
“Anh trai cháu đã hai ngày không về nhà rồi.”
Hóa ra, Lý Tú Trân và Trương Nghị không cho hai anh em đi học, Hổ Đản thì còn nhỏ, không đi học cũng không sao, nhưng Cẩu Đản đã tám tuổi, trước đó đã học lớp hai ở quê. Bây giờ không được đi học, suốt ngày lang thang ngoài đường không phải là cách hay. Thấy em trai thèm thuồng đồ ăn vặt của hàng xóm, cậu bé nghĩ cách kiếm tiền để mua quà vặt cho em, không để em phải xấu hổ.
Và cách cậu nghĩ ra để kiếm tiền cũng rất hạn chế. Đầu tiên là việc mà Căn Bảo cũng thích làm, đò là nhặt than. Đây là một mỏ quặng lớn, việc sản xuất than rất phổ biến, xe tải chở than đi qua cũng nhiều, đôi khi theo sau xe tải, nhất là ở những chỗ có ổ gà, xe bị xóc, những cục than đen sẽ rơi ra, nhặt được thì là của mình.
Có những lúc không may mắn, đi theo xe cả nửa ngày chỉ nhặt được ba bốn cục, nhưng khi may mắn, có thể nhặt được ba bốn cân.
Nhặt được than rồi, cậu bé cũng rất thông minh, không bán ở khu mỏ. Vì trẻ con ở khu mỏ, đặc biệt là ở khu túp lều, cũng là những người rất giỏi nhặt than, nên than ở đây gần như không có giá trị. Cậu bé mỗi lần đều để dành vài ngày, gom đủ hai ba chục cân rồi tìm cách mang đến những nơi xa hơn, chẳng hạn như trong thành phố Kim Thủy, mỗi lần bán được bảy tám hào, rồi mua đồ ăn vặt cho em trai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT